Vậy là sắp phải xa nhau rồi sao?
Bạn nghỉ học tính đến nay cũng đã một tuần rồi, bình thường bạn đâu có như vậy, bạn làm anh lo...
Hoseok từ ngày đó luôn cảm thấy rất có lỗi với bạn, một phần vì bản thân mất cảnh giác với Bomi, một phần cũng vì không chịu sớm giải thích rõ ràng tất cả cho bạn hiểu. Để bây giờ, khi mọi việc trở nên quá phức tạp như vậy thì bản thân mới cảm thấy hối hận.
Hoseok gọi bạn hàng trăm cuộc nhưng đáp lại chỉ là tiếng tổng đài nhàm chán, đến nhà tìm thì bác gái bảo bạn sang ngoại chơi vài hôm rồi. Không, chắc chắn bạn chỉ đang muốn tránh mặt anh thôi.
Hoseok là người rõ nhất, bạn từ trước tới nay luôn tỏ ra vui vẻ, hòa đồng với mọi người nhưng thực tế, bạn rất nhạy cảm, lại hay suy nghĩ nhiều. Còn nữa, bạn là kiểu người yêu ghét rất rõ ràng, nếu đã yêu, bạn sẽ yêu hết mình, nhưng khi hết yêu rồi...
Bây giờ phải làm sao đây?
Ami chưa từng giận anh lâu như vậy, bình thường bạn có thói quen sẽ nói thẳng mọi thứ cho anh biết. Bạn chưa từng im lặng quá lâu, vì bạn biết, sự im lặng của bạn khiến Hoseok không an tâm...
-Ami, xin em, nghe máy đi!
Hoseok cắn móng tay lo lắng, đây là lần thứ mấy trong ngày anh gọi cho bạn rồi.
"Tút...tút!", đầu dây bên kia vang lên từng đợt âm thanh ngắt quãng.
Hết rồi, hết thật rồi. Chuyện này là anh sai nên anh chịu. Có lẽ bạn sẽ chẳng tha thứ cho anh nữa đâu.
Nào ngờ vài giây sau...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fic-ngan-cua-bangtan-va-army/1326900/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.