Chương 17: Vốn chẳng phải máy móc vô tình
Tiếng hát của Lưu Ly vang lên, khi trầm khi bổng. Hòa với giọng hát của nàng là giọng hát của hơn 30 con người thuộc lớp 12.01. Tiếng hát, tiếng vỗ tay, tiếng cười đùa và cả tiếng bàn luận vang lên cũng một lúc. Tất cả mọi thứ hòa lẫn vào nhau, lộn xộn không ra hình thù gì nhưng nghe vào lại làm cho người ta cảm thấy vui sướng và nhẹ lòng đến lạ. Bài hát vừa được hát xong, tiếng vỗ tay rần rần và tiếng huýt sáo vang lên liên tiếp. Nàng vui vẻ cười tít cả mắt.
Nàng đứng lên rồi cúi người thì thầm bên tai Trường Thanh. Nàng nói:
"Đàn hát một bài cho chị nghe đi, có được không?"
Trường Thanh nhướng mày nhìn nàng và cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên má nàng. Ánh nắng phía sau có chút chói mắt. Anh gật đầu một cái. Lưu Ly liền đứng thẳng dậy, vỗ tay ba cái để thu hút sự chú ý của đám đông vẫn còn đang nháo nhào cả lên:
"Cả nhà trật tự lại chút nè. Học thần lớp mình sẽ hát cho chúng ta nghe một bài đó."
Tiếng cười đùa ồn ã xung quanh rơi vào tĩnh lặng như bị ấn nút tạm dừng.
"Học... học học thần hát??"
"Đỡ tui, tui xỉuuu..."
"Suỵt suỵt!"
Tiếng xôn xao rất nhỏ vang lên rồi nhanh chóng chìm đi trong sự hưng phấn ngấm ngầm. Bảy chục con mắt sáng quắc như đèn pha ô tô mà dòm chằm chằm Trường Thanh.
Anh nhìn những khuôn mặt tuy quen thuộc nhưng vẫn hơi có chút lạ lẫm. Cứ như thể đây là lần đầu tiên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fetish-cua-em-la-anh/948281/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.