Hắn cuộn thành một cục, gương mặt trắng nõn vặn vẹo méo mó.
Emerson ngồi cách đó mấy bước, hơi dựa mép bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn bắt mắt, đồ sứ giữ nóng bảo đảm món ăn sẽ không mất đi vị ngon của chúng, tầng tầng lớp lớp mùi hương hài hòa trộn thành một thể, gợi lên sự thèm ăn ở mức độ cao nhất. Thấy kẻ rút trong góc giật giật, Emerson cười lên, vỗ vỗ tay, một mỹ nhân toàn thân trần trụi liền bưng đồ ăn đi về phía hắn.
“Cậu muốn quậy bao lâu nữa hả?” Giọng điệu lão giống như ân cần dạy dỗ đứa con phản nghịch. “Ta biết rất rõ! Lúc trước, khi còn ngọ ngoạy trong khu số bảy, cậu sợ nhất không phải cái chết, mà là đói bụng!”
Cô gái bưng khay ngực to mông nở, khuôn mặt khêu gợi mơ mơ màng màng, phảng phất như đang dụ dỗ mọi người đến chinh phục mình. Trong mắt những gã đàn ông khác, nàng có thể được gọi là mỹ nhân thượng hạng, nhưng đối tượng của nàng lúc này lại biểu hiện như hắn trông thấy thứ khủng khiếp và ghê tởm nhất thế giới, vừa kinh hãi phát ra tiếng kêu ngắn nhỏ, vừa liều mạng co rút người lại, trong đó xen lẫn mấy lần nôn ói.
Đối lập rõ ràng với ánh mắt nhìn cô gái kia, chính là ánh mắt lúc hắn thấy đồ ăn trong tay nàng. Đó là vẻ mặt cấp thiết mà lại khát vọng đến tận cùng.
Emerson nói rất đúng, hắn sợ hãi nhất không phải cái chết. Hắn có nỗi sợ gần như ở mức độ tâm thần đối với đói khát. Lúc ở khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/father-phu/58318/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.