Thấy Lục Già nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Chu Nhiêu, Trương Uyển có chút bối rối.
Không phải nói Lục Già bị thương ở bệnh viện sao, sao Nhiêu ca lại mang Lục Già về đây?
Hệ thống sưởi trong căn hộ rất tốt, Chu Nhiêu vì cải trang nên mang khăn quàng cổ bằng lông cừu và đội mũ len nhanh chóng đổ mồ hôi, cô cởi mũ và khăn quàng cổ, giải thích: "Lục Già không thể ở bên kia, mấy ngày nay sẽ ở lại đây."
"Aa --" Ánh mắt Trương Uyển sáng lên, đôi mắt nóng rực có thể so với đèn dây tóc, "Em đi dọn phòng cho khách đây!", nói xong kích động xoay người đi.
Lục Già suýt nữa thốt ra câu "Không cần, tôi ngủ chung phòng với Nhiêu Nhiêu là được rồi.", nhớ tới Nhiêu Nhiêu còn chưa nói gì, yên lặng nuốt xuống lời nói, vừa trộm nhìn Chu Nhiêu.
Chu Nhiêu lấy một đôi dép bông lợn con màu hồng trong tủ giày dép đưa cho cô.
"Cậu mang cái này đi." Chu Nhiêu nói xong, lấy một đôi dép bông màu xanh đậm cho mình.
Nhớ tới chiếc gối ôm hình lợn con màu hồng, trong lòng Lục Già đã bắt đầu nổi đầy bong bóng, cô vờ như lơ đãng hỏi: "Đây là dép lê của cậu à?"
Chíp chíp chíp, dép lê của Nhiêu Nhiêu thật đáng yêu!
"Không phải." Chu Nhiêu nhẹ nhàng chọc vỡ ảo tưởng của cô, "Đây là đồ Trương Uyển mới mua."
Uyển ngốc này cực kỳ thích lợn hồng, mà cô lại không tài nào nhìn ra được con lợn này có gì đáng yêu.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fans-deu-muon-toi-cong-khai/2457867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.