"Cậu ra ngoài sớm như vậy là để mua bó hoa này?"
Thấy bó hoa hầu như che khuất cả cơ thể Lục Già kia, Chu Nhiêu xoa xoa thái dương.
"Cậu không thích sao?" Lục Già nhận thấy có chút không đúng, để hoa lên bàn, ân cần nhìn cô, "Mình làm cậu khó xử?"
Đâu chỉ khó xử, quả thực khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải.
"Tôi nói với cha mẹ, chúng ta đã mở lời với nhau." Chu Nhiêu quyết định thống nhất với Lục Già.
Lục Già nghe vậy hai mắt sáng lên, không đợi cô mở miệng, Chu Nhiêu nói tiếp: "Hiện tại chúng ta là vì công việc, cho nên đang lăng xê CP."
Ánh sáng trong mắt Lục Già bỗng chốc biến mất, tựa như bị hắt một chậu nước lạnh. Nhưng cô lập tức tự an ủi bản thân các cô hiện tại đúng thật không phải người yêu, cùng lắm chỉ là quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi.
Huống chi trong mắt chú dì cô được xem là kẻ đối xử tệ với Nhiêu Nhiêu.
Lục Già mím môi nói: "Mình hiểu rồi."
Chu Nhiêu lại hoài nghi nhìn Lục Già, cậu ta thật sự biết nên làm thế nào sao?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Chu Nhiêu, Lục Già rũ mắt, "Vờ như là đồng nghiệp với nhau, phải không?"
Xem ra đúng là đã hiểu.
Chu Nhiêu khẽ gật đầu, "Cậu hiểu là được rồi, cha mẹ tôi vẫn còn nhớ chuyện năm đó, bọn họ sẽ không cho cậu vẻ mặt vui vẻ đâu."
Cho nên tốt nhất là cậu dọn ra ngoài trốn đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fans-deu-muon-toi-cong-khai/2457850/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.