Chương trước
Chương sau
Sau khi chọn lựa những bức ảnh "chụp trộm" xong, một phần được viết thành bài viết và đăng lên mạng, rất nhanh đã tạo độ nóng ---

"Mệt tôi còn cho rằng Già thần là công, bây giờ nhìn xem, rõ ràng Nhiêu ca càng công hơn!"

"Lễ ra mắt này tôi ở hiện trường aaaa, vậy mà tôi không nhìn thấy các cô ấy! Huhuhuhu, cảm giác vụt mất một trăm triệu"

"Ở lễ ra mắt +1, tôi tìm thấy bản thân trong số những người xem lạc vào máy quay, rốt cuộc cũng không thấy bọn họ/mỉm cười/mỉm cười/mỉm cười"

"Các cô ấy mới yêu đương mà hai ba ngày lại nhiều chuyện như vậy, tôi sắp biến đen luôn rồi"

"KY* thì cút xa một chút, mấy thứ này vốn là để dân mạng và fans chú ý đến chuyện tình cảm của bọn họ xem, không thích ấn vào làm gì?"

*KY: ngôn ngữ mạng của Nhật Bản, viết tắt của cụm từ 空気が読めいない (kuuki ga yomenai),nghĩa là không nắm bắt được tình hình, vô ý vô tứ.

"Không thấy rõ hình ảnh thì đến khoa mắt đi"

"Nếu không thị lực 5.0 của tôi sẽ bị cậu lừa/mỉm cười, người chụp ảnh ra đây chịu đánh đi!"

Cha Chu nghĩ không chơi điện thoại sẽ không nhìn thấy tin tức của con gái thiếu não nhà mình cùng với đứa con gái xấu xa Lục Già kia, không ngờ lại thấy được trên chương trình truyền hình mà ông vô cùng yêu thích "Phía trước năng lượng cao".

Cho dù hai người đã tách ra ngay từ đầu, nhưng một khi trên màn hình chiếu đến Lục Già, mặt cha Chu liền trầm xuống.

Lúc màn hình chuyển trở lại phía con gái nhà mình cha Chu liền cười toe toét, quay lại Lục Già lại bắt đầu bình thản ra mặt.

Tốc độ biến đổi sắc mặt cực nhanh khiến mẹ Chu xem không nhịn được đánh ông ấy, "Ông làm gì vậy? Học biến sắc mặt à!"

Cha Chu cũng bất chấp chương trình, chỉ lôi kéo bà xã nhà mình thảo luận: "Bà nói xem Lục Già có ý gì? Sao tôi lại cảm thấy cô ta không có ý tốt, bà xem, đứa con gái này tìm cớ đến ở chỗ Quân Quân sớm như vậy, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"

Đã không muốn nghe những thứ như thế nữa, mẹ Chu tức giận trừng ông ấy, "Quân Quân đã lớn rồi, ông đừng có hỏi già đoán non như vậy nữa, không thấy Quân Quân cũng không muốn giải thích sao? Ông lão nhà ông oán hận làm chi?"

"Tôi oán đó rồi sao? Không phải tôi sợ Quân Quân sẽ bị lừa lần nữa sao!" Cha Chu tức giận phản bác.

"Được rồi được rồi, từng này tuổi rồi mà còn giống đứa con nít. Ông trưng vẻ mặt đó nhìn Lục Già, ông cho là trong lòng Quân Quân dễ chịu sao?" Mẹ Chu ghét bỏ nhìn cha Chu, "Biết bi kịch Romeo và Juliet xảy ra thế nào không? Tôi nói ông nghe, ông đừng xen vào nữa, càng xen vào càng hỏng việc!"



"Tôi sao lại gọi là xen vào, Romeo người ta tốt xấu gì cũng là thật lòng với Juliet, bà xem Lục Già đối xử với Quân Quân có đúng không?" Cha Chu suýt nữa muốn bóp cổ cô, "Nếu cô ta có chút thật tâm với Quân Quân, sao có thể chín năm cũng không liên lạc với Quân Quân?"

Mẹ Chu rốt cuộc vẫn mềm lòng, nghĩ đến không khỏi thở dài một hơi, sắc mặt mệt mỏi đi nhiều, "Ông đừng xen vào nữa, chẳng phải Quân Quân đã nói rồi sao, bây giờ bọn nó chỉ đang lăng xê CP, ông đừng tốn sức cho rằng bọn nó thật sự có gì đó, coi chừng lại đẩy Quân Quân ra xa!"

Cha Chu cảm thấy có chút đạo lý, nhưng trong lòng vẫn không cam, con gái của ông bởi vì Lục Già mà nhiều năm không tiến tới, dựa vào đâu cô ta nói vì công việc, Quân Quân sẽ tiến tới với cô ta?

Nghĩ vậy cha Chu lại cảm thấy con gái nhà mình thật sự rất mềm lòng, lúc Lục Già kia công khai Weibo không phải nó nên chối sao? Nên mắng nó mơ mộng hão huyền!

Cha Chu bên này lòng còn đầy căm phẫn, cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ.

Mẹ Chu theo bản năng lên tiếng trả lời đi qua mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc quần áo công nhân.

Nhìn thấy cửa mở, người đàn ông trung niên không kịp phản ứng sửng sốt một chút.

Mẹ Chu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"A." Người đàn ông vội lên tiếng trả lời, "Tôi là nhân viên đến kiểm tra, hỏi xem nhà bà có cần sửa chữa gì không."

Mẹ Chu mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, cũng không nghĩ nhiều, "Là vậy à, nhà chúng tôi không cần."

"Được, tôi không làm phiền." Người đàn ông trung niên lễ phép gật đầu.

Mẹ Chu lúc này mới đóng cửa lại.

"Ai vậy? Không phải nộp phí tài sản chứ." Cha Chu thuận miệng hỏi.

"Không phải, nói là nhân viên kiểm tra tài sản." Mẹ Chu chậm chạp trở về, trong lòng có chút lo lắng, vừa định nhắn tin cho con gái mình, nghĩ nghĩ vẫn quyết định gọi điện thoại cho trợ lý của con.

Đang chờ Chu Nhiêu chụp định trang, Trương Uyển nghe điện thoại reo bèn lấy ra xem, thấy là mẹ của Nhiêu ca, vội vàng nhận điện thoại ---

"Dì à có chuyện gì sao ạ?"

Nghe được câu hỏi bên kia, Trương Uyển sửng sốt, "Không ạ, trong nhà không có gì cần sửa cả, đều rất tốt."

"Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi." Mẹ Chu nhẹ nhàng thở phào, thuận miệng cảm thán: "Nhân viên nơi này phục vụ thật chu đáo."

Người nói vô tình, người nghe có tâm.

Trương Uyển cúp máy xong lại mơ hồ cảm thấy không đúng, lại gọi điện thoại cho quản lý tài sản, nghe thấy kết quả mới khiến cô ấy yên tâm.

Đang cân nhắc xem có nên nói với Chu Nhiêu chuyện này không, đã thấy Chu Nhiêu bước ra từ phòng hóa trang, Trương Uyển cất bước theo sau.

Trong bộ phim này Chu Nhiêu thủ vai pháp y Tạ Đồ Nhã, Tạ Đồ Nhã tuổi trẻ xinh đẹp làm việc cẩn thận có trách nhiệm, khi làm việc không cần ai giúp đỡ.

Đạo diễn Khúc và Chu Nhiêu từng hợp tác với nhau một lần, cũng chính là bộ phim lịch sử "Tân Tùy Truyện". Lần này Chu Nhiêu có thể giành được vai nữ số hai một phần cũng là nhờ đạo diễn Khúc đề cử.

Chu Nhiêu khiêm tốn chào hỏi với nhân viên công tác, giây tiếp theo liền đi vào trạng thái.



Sau khi quay chụp xong ba dạng định trang, Chu Nhiêu lại chụp cùng nhóm diễn viên chính.

Thừa dịp cuộc hẹn ngọt ngào Lục Chu vẫn còn trên hot search, tài khoản Weibo chính thức của "Hung án truy kích" rèn sắt khi còn nóng tuyên bố hình ảnh định trang, nhất thời kích thích một phen kêu gào:

"Weibo chính thức lại dễ thương đến vậy, đây mà là phim hình sự trinh thám sao? Có thể nghiêm túc chút được không!"

"Mấy diễn viên tôi thích nhất đều có, nhất định xem!"

"Chị Ấn lần này diễn nữ hình cảnh, chờ mong chờ mong/tung hoa/tung hoa"

"Cmn, Từ công công là bóng ma thời thơ ấu của tôi, diễn xuất của Văn Tần là hạng nhất, nhóm diễn viên chính đều là diễn viên phái thực lực, chắc sẽ là bộ phim trinh thám hình sự tôi thích nhất, thật hạnh phúc"

"Đây không phải Từ công công sao?! Bởi vì Từ công công mà tôi không dám xem lại "Long môn"!"

"Định trang này của Nhiêu ca công khí mười phần!!! Bây giờ tôi mạnh mẽ ship Chu Lục*, pháp y cấm dục T và giáo viên ôn nhu P**!"

*Chu Lục: ý chỉ Chu Nhiêu công Lục Già thụ.

**T, P: ngôn ngữ mạng, T - công, P - thụ.

Mắt thấy độ hot ngày càng cao, định trang "Hung án truy kích" cũng dần leo lên được top cuối của hot search.

"Cắt! Làm lại lần nữa."

Đạo diễn Khúc cuộn kịch bản lại gõ gõ, cau mày nhìn diễn viên trước ống kính, "Làm lại lần nữa."

Chu Nhiêu cũng không bất ngờ, cho dù diễn xuất có xuất sắc thế nào, ít nhất đạo diễn cũng sẽ quay chụp ba lần, đạo diễn Khúc lại càng như thế.

"Được, bắt đầu!"

Đạo diễn Khúc vừa dứt lời, diễn viên trước ống kính lại tiến vào trạng thái ---

"Cảm ơn chủ nhiệm, đây là Tiểu Trần đến phòng pháp y thực tập, tên là Trần Chí, về sau sẽ là trợ thủ của cô."

Cô nhìn mẫu vật dưới kính hiển vi, giọng lạnh lùng: "Đưa ghi chép giám định trên bàn cho đội trưởng Trương."

Không nghe thấy tiếng nói, cô nhíu mày dời mắt nhìn thiếu niên đang ngây ngô kia, liếc mắt nhìn ghi chép giám định đặt trên bàn, "Cần tôi lặp lại lần nữa?"

Thiếu niên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cầm ghi chép trên bàn, "Vâng, vâng ạ!"

Tạ Đồ Nhã lại cúi đầu xem mẫu vật, ông Hàn vỗ vai Tiểu Trần, "Đi, tôi đưa cậu đến văn phòng đội trưởng Trương."

Tiểu Trần cảm kích gật gật đầu, đi theo sau ông Hàn rời khỏi phòng pháp y.

"Cắt!"

Quay xong cảnh đầu tiên, Trương Uyển vội vàng mang theo kịch bản chạy đến bên người Chu Nhiêu, Chu Nhiêu cầm trong tay nhìn sang, Trương Uyển cúi người kề bên tai cô nhỏ giọng thuật lại chuyện vừa rồi.



Chu Nhiêu giương mắt nhìn cô ấy, "Em hỏi bên quản lý tài sản chưa?"

Trương Uyển gật đầu, "Em hỏi rồi, bọn họ nói đúng là hôm nay có làm kiểm tra, nếu không bảo vệ cũng sẽ không cho người đó vào."

"Em hỏi lại xem hôm nay người kiểm tra là ai, kiểm tra tòa nhà nào."

Không phải cô có bệnh đa nghi nghiêm trọng, chỉ là gần đây có chuyện của Chu Huyên, người này lại bị cho nghỉ ba tháng, ai biết cô ta có thể lại nhắm vào cô làm gì hay không?

Vừa nghe thấy, Trương Uyển vội vàng đáp, "Được, bây giờ em hỏi ngay."

Cô ấy vừa lấy điện thoại ra, bỗng thấy bạn trai gửi đến một tin nhắn thật dài, Trương Uyển theo bản năng mở to mắt nhìn, nhất thời giật mình trừng mắt.

Không nghe tiếng gọi điện thoại của cô ấy, Chu Nhiêu không khỏi nâng mắt nhìn, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, nhíu mày nói: "Sao thế?"

Trương Uyển đang lâm vào lửa giận thật lớn, nghe được giọng cô theo bản năng lui về một bước, Chu Nhiêu thấy thế mày lập tức nhíu chặt: "Em xem được gì rồi?"

Trương Uyển vội vàng khóa màn hình nhét vào túi, đầu lắc như trống bỏi, "Không có gì không có gì, Nhiêu ca an tâm quay phim đi, em đi gọi cho Cầm --- quản lý tài sản!"

Rất sợ Chu Nhiêu lại gọi cô ấy, Trương Uyển vội vàng bỏ đi, nhân viên công tác bên cạnh thấy thế đều chú ý tới.

Nhìn dáng vẻ vội vàng né tránh của Trương Uyển, Chu Nhiêu híp mắt nguy hiểm.

Chạy đến một góc không người, Trương Uyển cuống quýt gọi cho Vưu Cầm, cô ấy phải hỏi lại xem hot search Weibo này là chuyện gì?

#Phơi bày kim chủ sau lưng Chu Nhiêu#

#Chu Nhiêu được bao nuôi#

#Sao nữ được nhóm đại gia bao nuôi#

#Chu Nhiêu lén lút gặp kim chủ đêm khuya#

Đây là nước bẩn từ kẻ vô lại nào?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.