Chương trước
Chương sau
Chap này sẽ nói về kí ức của Thiên Yết và một số bạn khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong cơn say mất tự chủ ấy, ông ta đã cưỡng hiếp mẹ tôi, nhưng mẹ tôi vẫn chấp nhận điều đó vì thật ra bà cũng rất yêu ông. Trớ trêu thay, mẹ bị ông ta tuyệt tình còn vô tâm kêu bà uống thuốc tránh thai. Nhưng bà đã trái ý ông ta và rồi hạ sinh tôi, một đứa con không nên hiện diện trên thế giới này, ừ thì mẹ con chúng tôi đã sống với nhau rất hạnh phúc nhưng đời không như mơ, bà đã bị mấy mụ vợ của ông giết...
Tại sao một đứa nhóc mười tuổi phải đối mặt với những điều như thế mà không phải là cảnh gia đình sum vầy hạnh phúc? Nực cười thay cho cái số phận cay nghiệt đó, Thiên Yết bị đưa vào cô nhi viện, cái nơi tưởng chừng như yên bình lắm.
" Choang " tiếng hất bát kèm theo những tiếng cười sảng khoái.
- Liếm đất đi con chó! - Thằng nhóc mặt ngáo châm biếm Thiên Yết. Anh không thèm trả lời lại, ung dung bỏ đi, " Một điều nhịn, chín điều lành" mẹ đã dạy thế đấy. Nhưng Thiên Yết đã dừng lại khi câu nói ấy cất lên.
- Đúng là mẹ nào con nấy, đều là một lũ ăn bám cả - Tụi nó vẫn tiếp tục cười và nói - Loại đàn bà đấy chỉ dùng để làm ấm giường thôi chứ còn cái gì nữa đâu.
Xin lỗi mẹ, con không thể giữ lời hứa được nữa rồi. Bọn khốn nạn đó dám động đến mẹ thì dù là gì con cũng không tha. Thiên Yết như mất hết lý trí, lao như bay đấm túi bụi vào bọn kia mặc cho bọn chúng có khóc lóc van xin. Anh đã được mẹ cho học võ từ khi còn rất nhỏ với mong muốn Thiên Yết có thể tự vệ và tất nhiên không mong anh sử dụng nó để bắt nạt hay đánh người khác.
" Bốp " cây gậy sắt vô tâm giáng vào đầu Thiên Yết, anh vẫn giữ cái sát khí đó, quay lại.
- Biến.. đi đồ quái vật - Ánh mắt khinh bỉ, có chút run sợ người đó hét lớn.
Quái vật? Thiên Yết bất giác nhìn xuống dưới tay, anh đã đổi khác, bàn tay Thiên Yết đã bị vấy bẩn bởi máu. Có phải ở trên kia, mẹ đang rất buồn về con? Thiên Yết dừng đánh bọn chúng rồi chạy đi. Thử hỏi xem trong cái nơi như thế này, có ai dám kết bạn với anh? Được, Thiên Yết chỉ muốn giấu nhẹm cái sự cô đơn, xa lạ kia đằng sau bức tường lạnh giá ấy...
--------------------------------
- Xử nhi nhớ chơi ngoan nhé, chút nữa ba sẽ đón con - Người đàn ông khoảng trừng bốn mươi tuổi vui vẻ xoa đầu một cô bé, đúng, cô bé ấy là Xử Nữ khi chín tuổi. Lúc ấy thì trông cô như con trai, tóc ngắn, quần áo tomboy và tính cách thì không thể nghĩ rằng Xử Nữ là con gái.
Xử Nữ vui vẻ gật đầu, tạm biệt ba rồi chạy đi chơi. Không khí ở đây quả là trong lành, thật khiến cô dễ chịu, đi đến một khu vườn tươi tốt, trước đó là một con sông mát lành. Dừng chân tại bờ sông ấy, Xử Nữ ngắm nhìn thích thú, hình như đằng kia có người thì phải, cô chạy lại giơ tay vẫy chào rồi định nói:
- Chào...
" Tủm" hơ? Cậu ta định tự tử sao? Đẹp trai mà bị khùng? Xử Nữ không hề muốn một người có vẻ đẹp như thế chết, cô rất quý trọng nghệ thuật à nha. Thế là không suy nghĩ gì hết cô cứ thế mà nhảy xuống nước mà quên rằng mình không biết bơi.
Những khi mà Thiên Yết buồn, anh đều được mẹ xoa đầu dỗ dành nhưng từ khi bà mất, dòng sông này đã trở thành nơi bầu bạn, nơi chia sẻ niềm vui duy nhất của Thiên Yết. Mỗi lần ngâm mình trong dòng nước mát, anh cảm thấy như mẹ đang ôm mình, nó gội rửa những mệt mỏi, tội lỗi bấy lâu ở nơi Thiên Yết. Cảm thấy thoải mái, anh lim dim nhắm mắt muốn ngủ, chợt một giọng nói hấp hối cất lên:
- Đừng chết, khụ khụ - Không ai khác đó chính là Xử Nữ, sau khi cất tiếng, cô ho do sặc nước rồi bắt đầu chìm xuống.
Ban đầu định mặc kệ nhưng "đừng chết"? Thằng nhóc đó đang nói ai thế nhỉ? Do tò mò câu nói đó của Xử Nữ, Thiên Yết đành cứu cô.
- Ưm... - Xử Nữ tỉnh dậy, phát hiện là mình chỉ mặc cái quần thôi còn áo thì bị cởi ra, mà sao cũng được miễn cô còn sống là vui rồi. Ấm quá, giờ mới để ý là có một người đang ôm mình, hửm, là người ban nãy mà. - Anh còn sống, vui quá!
- Còn sống? - Thiên Yết bỏ Xử Nữ ra, ban nãy cho Xử Nữ sưởi qua lửa rồi mà động vào cô vẫn còn lạnh lắm nên anh ôm cô tỉnh vậy á!
- Không phải ban nãy anh định nhảy sông tự tử hay sao?
Nhảy sông tự tử? Thằng nhóc này nói những câu mà người thông minh như Thiên Yết phải suy nghĩ lâu lắm mới thấm được. Bỗng dưng Thiên Yết cười phá lên khiến Xử Nữ giật mình, là thật rồi! Đẹp mà điên, ghê quá.
- Nhóc đang lo cho anh à? -Thiên Yết nói, từ lúc anh chuyển đến cô nhi viện thì đây là lần đầu tiên Thiên Yết cười vui như vậy, cuối cùng cũng có người để anh kết bạn rồi.
Thấy Thiên Yết cười thì Xử Nữ cũng vui lây, cô gật đầu một cái rồi cũng nở nụ cười tươi.
- Mà trên ngực nhóc có cái dấu giống cái ở bụng anh lắm! Nhưng của anh chỉ chiếm một phần thôi - Xử Nữ là người đã phá hủy bức tường lạnh giá đó của Thiên Yết, anh đã mở lòng và nói nhiều hơn rồi.
- Từ khi sinh ra, em đã có rồi, anh không thấy sợ em sao? - Tay đặt lên ngực, cô ngây thơ hỏi.
Thiên Yết nghe thấy vậy liền lắc đầu, lấy tay xoa xoa. Chợt anh nảy ra cái ý
- Chúng ta có thể kết nghĩa anh em không? Anh muốn có em trai
- Nhưng em là gái mà - Xử Nữ vẫn tiếp tục ngây thơ.
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua...
- Hả - Thiên Yết hét lớn, gương mặt bỗng trở nên đỏ. Trước mặt anh là một đứa con gái không mặc áo sao? Vậy mà con nhóc vẫn cứ để yên như đúng rồi á, không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa, chẳng đề phòng con trai gì cả. Nhưng sao nó ăn mặc như vậy nhỉ?
- Xử nhi ơi, ta về thôi
Xử Nữ nghe thấy giọng của ba gọi mình nên liền chạy đi, không quên để lại một câu chào tạm biệt Thiên Yết
- Bái bai anh đẹp trai nha, đừng ngu ngốc mà tự tử nữa đó! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong một ngày nào đó ha!
- Em mới là ngốc đó, Xử nhi - Anh đã biết tên của con nhóc đó rồi, sao tim Thiên Yết bỗng dưng lệch một nhịp, phải chăng là do lần đầu tiên anh được nói chuyện với một người với danh nghĩa bạn bè thật sự? Chắc là thế rồi - Nhất định sẽ gặp lại..
--------------------------------------
Năm năm trôi qua nhanh như gió thoảng, hai đứa chúng tôi vẫn không gặp lại nhau trong khoảng thời gian ấy. Những năm tháng đó, Thiên Yết quả là phải rất nổ lực mới dành lại được vị trí vốn có trong cái gia đình giả tạo của ông ta.
- Xà Phu à! Cậu thật là người giỏi nhất trong mắt của tôi
Người con trai tên Xà Phu ấy im lặng, lạnh lùng mà bỏ đi, hắn chán lắm những cảnh nịnh bợ, giả dối ấy rồi.
- Tối nay, cậu chấm em nào chưa? Nếu chưa thì tôi cho con gái mình đến nhé!
Sát khí nổi lên, Xà Phu chỉ cần liếc mắt một cái là bọn chúng đã chạy tán loạn, phải chạy thôi vì tuy hắn chỉ mới mười lăm tuổi mà đã thâu tóm gần hết thế lực ngầm của cả thành phố rồi. Đối với Xà Phu thì người nào cũng như người nào, bạn ư? Hắn không cần cái chữ ấy, nực cười nhớ về năm xưa, người mà Xà Phu tin tưởng nhất lại là người muốn giết hắn nhưng hắn vẫn cho người đó con đường sống, chỉ là sống không bằng chết thôi! Xà Phu cũng phải rất cảm ơn người đó, vì đã cho hắn mất tin tưởng và khinh thường tất cả mọi người.
Bước lên sân thượng, hừm, đây chẳng phải mùi thuốc lá cao cấp sao, người này chắc không phải dạng vừa đâu. Trước mặt Xà Phu là một người con trai trạc tuổi hắn, nhìn thoáng qua thì có vẻ giống Xà Phu ở điểm cô độc. Tiến lại đứng bên cạnh Thiên Yết, hắn cùng anh ngắm nhìn cảnh hoàng hôn kiêu hãnh, Thiên Yết vẫn im lặng, không quan tâm đến hắn.
- Cậu là ai? - Xà Phu cất tiếng mở lời, tính hắn cũng rất ư là "hòa đồng" à nha.
-... - Không trả lời, mắt Thiên Yết vẫn nhìn mông lung về một khoản không nào đó.
- Biết tôi là ai không? - Hắn kiên nhẫn, tiếp tục hỏi
- Không - Ừ thì tiết kiệm lời là vậy đó, thiệt tình!!
Nhớ đề cử cho muội nha!^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.