Trong màn đêm, lất phất vài giọt mưa bay, một chiếc xe xé gió lao nhanh trên quốc lộ vắng vẻ. Ai đó đang tìm người? Ai đó đang rối trí? Hay đơn giản chỉ là lo lắng quá hoá ngông cuồng?
Cái nào cũng đúng. Diệp Tuấn Thần vừa khẩn trương chạy ra con đường lúc nãy, vừa suy nghĩ trăm ngàn thứ trong đầu. Ban nãy có phải mình quá lời hay không? Đã làm tổn thương sâu sắc đến người ấy? Người ấy đã đi như vậy từ sớm đến giờ? Rốt cuộc là muốn đi đâu?
Đến nơi, hắn cho tốc độ xe chậm lại, tỉ mỉ quan sát khắp hai bên tìm người. Tính toán thời gian thì Trương Đằng chắc hẳn đã đi qua đoạn này lâu rồi, nhưng Diệp Tuấn Thần vẫn kiên nhẫn tìm, không hề lơ đễnh một phút nào.
Hướng đường này là đến nhà thuê của Trương Đằng, nên dự đoán ban đầu là cậu đang trên đường về nhà. Qua một số ngã tư nữa, Diệp Tuấn Thần đã trông thấy người cần tìm.
Trương Đằng bần thần bước đi, hai tay bắt chéo lên ngực co mình lại, lực chân không vững, chắc là đã mệt lắm rồi. Diệp Tuấn Thần lập tức xuống xe, chạy lao đến kéo tay người: "Tiểu Đằng"
Đôi mắt sưng húp cùng dấu vết của những dòng nước mắt loang ra hai bên má vì bị gió lớn vội vã cuốn đi trước khi chúng kịp rơi xuống đất làm tim Diệp Tuấn Thần co lại.
Hắn đã làm gì vậy? Vì một phút bực tức đã gây ra hậu quả gì đây? Có thể dùng lời khác dỗ ngọt em ấy mà, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-thuong-an-quyen-3-cuoc-song-hon-nhan/3259734/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.