By: Catherine and Friends
Nguồn: wattpad.com/story/67061101
Ánh mắt này rất quen, giọng nói cũng hết sức gần gũi. Bạch Lạc Nhân trong mơ hồ nghĩ mình gặp phải ảo giác nhưng một lúc sau liền định thần lại, lắc lắc đầu nhìn kĩ lần nữa.
Ban đầu chỉ là ánh mắt, sau đó cả gương mặt dần dần xuất hiện trong bóng tối. Tất cả mọi thứ xung quanh đều là màn đêm tĩnh mịch, không có đèn, không có ánh sáng le lói, Bạch Lạc Nhân vốn mắc chứng quáng gà, thật không cách nào nhìn rõ đối phương, duy chỉ có thể nhận ra hơi thở của nhau.
"Đại Hải? Là cậu phải không?"
Chưa kịp phản ứng đã thấy một cánh tay từ bên ngoài xông vào bắt lấy người Bạch Lạc Nhân kéo ra. Ôm y vào lòng, lực độ không nhẹ:
"Tốt rồi. Tốt rồi. Cậu vẫn còn nóng ấm."
Cố Hải xoa xoa người vợ hắn, vừa xoa vừa lầm bầm.
Bạch Lạc Nhân trong khoảnh khắc quên mất mình đang đối diện với tình cảnh nguy hiểm, mặc sức hưởng thụ vòng tay người này trước đã. Cậu rút vào lòng nam nhân, hành động thay lời khó nói: Cậu đến rồi. Cậu đã ở đây thật rồi.
Sau này mỗi khi nghĩ lại chuyện hôm nay, Bạch Lạc Nhân liền liếc ánh mắt sắt bén đến người nào đó, trách hắn trong lúc chung sống đã dùng thủ đoan đê tiện khiến cậu trở nên ỷ lại và yếu đuối thấy rõ mỗi khi tiếp xúc với hơi ấm cơ thể của hắn.
Người nào đó chỉ biết meo meo cười bảo mình vô tội rồi kéo Bạch Lạc Nhân vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-thuong-an-quyen-3-cuoc-song-hon-nhan/3259699/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.