Chương trước
Chương sau
By: Catherine and Friends

Nguồn: wattpad.com/story/67061101

Trở về sau tuần trăng mật, Bạch Lạc Nhân còn 10 ngày phép nữa mới phải trở lại doanh trại. Cố Hải thì khỏi phải nói, quá bận rộn ở công ty.

Nhưng lần này vị lão công đầu đất đã rút kinh nghiệm, bất luận là đi làm hay đi đâu cũng đều mang Bạch Lạc Nhân theo, cho cậu tham gia vào công việc, cùng nhau điều hành Hải Nhân.

Các nhân viên nhìn thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đều không khỏi ngưỡng mộ. Về việc họ có kì thị hôn nhân đồng tính hay không? Hẳn là không. Hai người đàn ông hào khí ngất trời thế kia, nếu một trong hai thuộc về cô gái nào đó thì mới là chuyện đau lòng. Đằng này họ thuộc về nhau thì chẳng cô nương nào tỏ ý hối tiếc cả. Thành tâm chúc phúc.

Bạch Lạc Nhân trong lúc ăn trưa đề nghị với Cố Hải: "Cậu có thể tuyển thêm nam nhân vào không? Như lúc rước dâu tôi đã hứa với bọn họ."

Cố Hải đang ăn liền dừng lại, liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân mà khó chịu: "Tại sao cậu cứ để tâm việc đó? Trong công ty có tôi và cậu là đàn ông chưa đủ à? Cậu lại muốn thêm làm gì nữa."

"Cậu thần kinh. Tới bây giờ vẫn nghĩ chuyện không đâu. Tuyển nam nhân thì có gì không hợp tình? Nam nhân nhiều thành phần ưu tú hơn nữ nhi. Tôi chỉ là muốn tốt cho công ty thôi." - Bạch Lạc Nhân phản bác.

Cố tổng bất chấp: "Không tuyển, không tuyển. Tôi đã bảo không tuyển."

Bạch Lạc Nhân hết cách với cá tính đàn bà của nam nhân nhà mình, sửa hoài không khỏi nên đành tiếp tục ăn.

Một lúc ăn đến món tráng miệng, vị ngọt khiến Cố Hải gắt cổ, tìm đại một ly nước uống gấp gáp.

Bạch Lạc Nhân quan sát, liền hỏi: "Cậu là không ăn được đồ ngọt?"

"Có chút. Cái gì ngọt quá lại khó chịu ở cổ. Không kịp uống nước sẽ sặc."

Bạch Lạc Nhân thật tâm ghi nhớ. Cậu muốn dần dần hiểu rõ Cố Hải hơn. Tất cả những điều trước đây vô tâm bỏ sót, cậu sẽ cố gắng lấp đầy mọi thứ trong tương lai.

"Buổi chiều nay tôi có việc phải đi. Cậu ở công ty đợi tôi, tôi đi tầm 2 tiếng sẽ trở về." - Cố Hải căn dặn.

"Lần này tại sao không cho tôi theo cùng?" - Bạch Lạc Nhân rất tò mò, vì từ khi trở về từ tuần trăng mật hầu hết mọi hoạt động Cố Hải đều bám riết lấy Bạch Lạc Nhân.

"Cậu cứ ngoan ngoãn đợi. Xong việc sẽ cho cậu biết." - Cố Hải là tuyệt đối giữ bí mật.

Bạch Lạc Nhân cũng không đòi hỏi thêm.

---------------------------------------------------------------------

Buổi chiều, Bạch Lạc Nhân ở công ty một mình đợi Cố Hải, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Diêm Nhã Tĩnh đẩy mạnh cửa phòng, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán xinh đẹp: "Cố Hải, phía khách hàng không đồng ý....."

Chưa kịp nói hết thì cô phát hiện Cố Hải không hề có ở đây, chỉ thấy Bạch Lạc Nhân ngồi trên ghế bành xem sổ sách: "Cố Hải đâu rồi?""Cậu ấy đi công việc gì đó. Bảo là 2 tiếng sau sẽ trở lại."

Diêm Nhã Tĩnh nghe xong bèn lấy điện thoại gọi cho Cố Hải, tiếng chuông điện thoại phát ra từ trên bàn làm việc. Cố Hải không mang theo điện thoại.

Bạch Lạc Nhân thấy vẻ bất lực trên mặt Diêm Nhã Tĩnh, cố ý gặng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Diêm Nhã Tĩnh miễn cưỡng giải thích: "Phía khách hàng không đồng ý cho chúng tôi thêm thời gian sản xuất, họ đòi phải có hàng ngay trong ngày mai nhưng vốn dĩ ban đầu chúng ta đã điều đình rằng tuần sau mới giao đủ hàng. Bây giờ cần Cố Hải ở đây, một là giải quyết cắt hàng, hai là thương lượng giảm giá với phía khách. Tôi thật sự không biết phải làm sao, phương án nào chúng ta đều không có lợi."

Bạch Lạc Nhân cũng bị Diêm Nhã Tĩnh làm cho rối. Cậu cũng không biết phải tìm Cố Hải ở đâu. Hắn không cho cậu bất kì manh mối nào để tìm ra hắn.

"Phải quyết định ngay bây giờ sao?"

Diêm Nhã Tĩnh hết cách nhìn Bạch Lạc Nhân: "Nếu không gấp tôi hối hả thế làm gì? Phía khách hàng cần câu trả lời ngay bây giờ. Là cố tình chèn ép đó cậu hiểu không?"

Bạch Lạc Nhân nghĩ thầm phương hướng nào cũng chết. Thương lượng cũng lỗ vốn mà chấm dứt sản xuất thì phải đền hợp đồng. Cậu suy tính thật lâu mới hỏi Diêm Nhã Tĩnh: "Cắt hàng thì mất bao nhiêu tiền? Thương lượng thì phải giảm bao nhiêu?"

"Tôi cũng không rõ cần thương lượng bao nhiều nên mới tìm Cố Hải. Chỉ là tôi biết nếu phải đền hợp đồng, công ty chúng ta sẽ mất sáu-trăm-ngàn-vạn." - Diêm Nhã Tĩnh chậm rãi nói ra con số khổng lồ.

Quả thật đây không phải toàn bộ tài sản của Hải Nhân, nhưng nếu mất đi thì nguồn vốn lưu động có thể bị thâm hụt, phải hoạt động kịch liệt rất lâu mới bình ổn được ngân sách.

"Cô gọi điện cho phía khách hàng giúp tôi." - Bạch Lạc Nhân đề nghị.

Thật sự Diêm Nhã Tĩnh không muốn Bạch Lạc Nhân nhúng tay vào. Cô vẫn là chưa tin tưởng cậu ấy, nhưng tình hình hiện tại ngoài Bạch Lạc Nhân ra thì kể cả cô cũng không thể làm người đại diện quyết định vấn đề thay Cố Hải. Đành làm theo ý Bạch Lạc Nhân.

Đầu dây bên kia trả lời: "Xin chào. Phía công ty đã đưa ra quyết định chưa?"

Bạch Lạc Nhân mang hết khí khái của một thượng tá lần đầu tiên giải quyết vấn đề kinh doanh ra đàm phán: "Đối với đề nghị của các vị chúng tôi đã có xem xét, nhưng phải chăng là hơi quá đáng khi phân xưởng vừa bị cháy và hơn hết chúng ta đã thoã thuận từ trước là không hối hàng. Mọi người đều làm ăn lâu dài, tại sao các vị lại đảo ngược lời nói như thế?"

"Chúng tôi không cần biết khó khăn của công ty các người, chỉ là chúng tôi cần hàng vào ngày mai. Nếu không thể giao kịp, các người cũng nên cho chúng tôi một mức bồi thường xứng đáng."

Bạch Lạc Nhân triệt để hiểu ý đồ của đối phương là cố ý chèn ép. Lập tức hỏi thẳng: "Các người muốn bao nhiêu?"

"Mau mắn lắm. Ba trăm ngàn vạn. Nếu được chúng tôi liền để các người thư thả sản xuất." - Giọng điệu đắc ý khinh người.

Dù thế nào thì Bạch Lạc Nhân cũng lăn lộn trong quân đội gần mười năm, máu huyết đều trở nên chính trực, ương ngạnh, không dễ khuất phục cường quyền. Kinh doanh vốn phải luồn lách, khéo léo, bây giờ đã không còn hợp với cậu nữa. Bạch Lạc Nhân là chúa ghét kiểu ưỡm ờ không rõ ràng, lợi dụng lúc khốn khó giở trò lật lọng.

"Vậy các người không cần nói nữa. Chúng tôi cắt hàng." - Một thượng tá chuẩn mực.

"Được thôi. Chuẩn bị nhận thư luật sư đi." - Đầu dây bên kia ngắt máy.

Diêm Nhã Tĩnh kinh người sau cú điện thoại của Bạch Lạc Nhân: "Anh điên rồi à? Tại sao lại cắt hàng mà không thương lượng? Họ đòi bao nhiêu?"

"Ba trăm ngàn vạn. Con số quá đáng như vậy cô cũng đồng ý sao? Chưa kể đưa cho họ rồi, hai ba ngày sau họ đến đòi nữa thì lại tiếp tục đưa?" - Bạch Lạc Nhân nói không phải không có lý.

Diêm Nhã Tĩnh cũng có lý lẽ riêng mình: "Nhưng chúng ta bị mất số tiền lớn như vậy, vốn lưu động sẽ hao hụt, Cố Hải phải tìm thêm hai đơn hàng lớn nữa thì mới bù được số tiền ấy, mất thời gian công sức cũng phải ba tháng. Anh thật là trước khi quyết định có nghĩ cho anh ấy không? Hay chỉ vì lòng nóng giận nhất thời."

Nói rồi Diêm Nhã Tĩnh đẩy cửa đi ra. Bạch Lạc Nhân trở lại ghế bành, đâm chiêu suy nghĩ.

Cậu đã quyết định sai rồi ư? Thật sự sáu trăm ngàn vạn đối với Cố Hải phải mất bao lâu mới kiếm lại được? Hắn sẽ bận rộn nữa sao? Hay là bây giờ cậu chủ động tìm phía đối tác thương lượng lại? Mà không được, họ sẽ vì thế mà tăng tiền lên.

Giờ đây, Bạch Lạc Nhân cảm tưởng mình như một kẻ phá hoại, không giúp được gì còn ở đây làm loạn việc làm ăn của Cố Hải. Bây giờ có lẽ cậu chỉ thuộc về quân đội và công việc có thể làm tốt nhất chính là mang mưu dũng của mình hoạt động nơi thao trường, đem lòng cương trực mà bảo vệ tổ quốc. Việc kinh doanh đối với Bạch Lạc Nhân đúng là không còn cơ hội nữa.

Bạch Lạc Nhân vẫn thường trách Cố Hải phung phí tiền của, nhưng hiện tại cậu chỉ là một câu nói làm mất sáu trăm ngàn vạn của công ty. Thật đúng là trời trêu nhân thế.Cố Hải trở về.

Từ trên phòng họp với cố vấn pháp luật, Diêm Nhã Tĩnh nhìn thấy xe của Cố Hải, lập tức chạy xuống đại sãnh, mang hết biến cố vừa xảy ra trình bày lại.

Cố Hải nghe xong không nói gì vẫn tiếp tục bước nhanh về phòng, Diêm Nhã Tĩnh quan sát sắc mặt thấy hăn không mấy gì là tỏ ra lo lắng, bèn nói thêm: "Lần này đúng là tai hoạ. Chúng ta đã bỏ biết bao nhiêu công sức phục hồi phân xưởng, bây giờ trở thành công cóc. Lại phải bồi thường hợp đồng. Số hàng đã sản xuất cũng không biết phải làm sao?"

Diêm Nhã Tĩnh vốn định nói tiếp bỗng dưng bị Cố Hải ngắt lời: "Bạch Lạc Nhân đã quyết định rồi thì cô cứ như thế mà giải quyết. Tiền có thể kiếm lại, cô đừng quá lo về việc đó."

Nói rồi nhanh chóng bước về phòng làm việc.

Cố Hải có chuyện muốn nói với Bạch Lạc Nhân.

----------------------------------------------------------

Catherine:

Chúng tớ quyết định giữ xưng hô Cậu - Tớ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.