Đám cưới trôi qua được một tuần, Cố Hải bận bù đầu ở công ty, sau lần cầu hôn hoành tráng vừa rồi thì rất nhiều người biết đến danh tiếng của Hải Nhân, hợp đồng mới được kí kết liên tục. Vị chủ tịch này quả thật có tài, hắn làm một cú đánh mạnh vừa có được Bạc Lạc Nhân mà công ty lại ngày càng làm ăn phát đạt.
Bạch Lạc Nhân đã được Chu Lăng Vân giúp đỡ cho dọn ra ngoài ở riêng, nhưng khi có nhiệm vụ vẫn phải trở về quân đội nhận trách nhiệm. Một tuần này cậu thấy Cố Hải đang bận rộn nên không nỡ làm phiền cậu ấy, Bạc Lạc Nhân mỗi ngày đều đến doanh trại luyện tập cho các binh sĩ cấp dưới, thăm hỏi Lưu Xung, chiều về lại ghé ngang công ty đón Cố Hải.
Cố Hải về đến nhà liền lao vào bếp nấu cơm, cả hai cùng ăn bữa cơm tối, sau đó Cố Hải lại tiếp tục bận rộn giải quyết công việc còn dang dở ở công ty. Theo Bạch Lạc Nhân về là vì cậu muốn nấu cơm cho Bạch Lạc Nhân ăn, biết rằng hắn không thể ăn ở đâu ngon bằng cậu nấu, chứ không thì Cố Hải cũng ở lại công ty làm việc luôn rồi.
Thời gian này đối với Bạch Lạc Nhân đặc biệt nhàm chán, cậu không có việc gì làm ngoài chờ đợi Cố Hải. Tối đó, cậu nằm xem tv còn Cố Hải thì đang hì hục với máy tính, Bạc Lạc Nhân thở dài buồn chán nói: "Hay là tôi quay lại kí túc xá quân đội nha?"
Cố Hải đang loay hoay với công việc nghe thấy thế liền dừng lại, xoay ghế đứng dậy tiến đến bên giường, mò vào ổ chăn nằm cạnh Bạch Lạc Nhân, tay xoa xoa đầu cậu yêu chiều hỏi: "Sao? Vừa lấy chồng được một tuần đã muốn bỏ chạy à?
Bạch Lạc Nhân lắc lắc đầu; "Chứ tôi thấy tôi ở đây cũng không làm gì."
Cố Hải tóm nhẹ chỏm tóc trên đầu Bạch Lạc Nhân giật cổ cậu ngẩng lên: "Vậy trở về kí túc xá không có tôi thì cậu làm được gì?"
Bạch Lạc Nhân ngước mắt nhìn Cố Hải: "Với tình cảnh bây giờ thì có cậu hay không có cậu cũng đâu còn quan trọng"
Cố Hải im lặng hồi lâu, không phải vì câu nói của Bạch Lạc Nhân, dù gì họ cũng đã kết hôn, vài câu khích tướng chọc tức nhau không khiến Cố Hải phải tự ăn dấm chua trong lòng nữa. Điều làm hắn khựng lại chính là yết hầu của Bạc Lạc Nhân, với tư thế lúc này thì cổ Bạch Lạc Nhân đang ngửa ra hoàn toàn nhìn hắn, vừa nói một câu yết hầu liền rung động lên xuống kích thích mắt nhìn của Cố Hải đến tột cùng. Chính Cố Hải cũng không biết vì sao mình lại tận hưởng khoảnh khắc này đến thế. Cuối cùng chịu không nổi đành cúi xuống, ngậm lấy yết hầu của Bạc Lạc Nhân.
Cố Hải hung hăng: "Đã lấy tôi rồi còn đòi tôi phải cư xử đàng hoàn ?!" Tay vẫn kéo đầu Bạch Lạc Nhân ra sau, môi vẫn ở tại yết hầu của cậu mà tung hoành.
Cuối cùng Bạc Lạc Nhân cũng nổi nóng vì Cố Hải hưng phấn quá độ giật tóc cậu có phần thô bạo nên đã vùng vẫy thoát khỏi tay của Cố Hải mà nói: "Ở kí túc xá đêm đêm tôi còn có thể trò chuyện cùng Lưu Xung."
Cố Hải hiểu Bạc Lạc Nhân nghĩ gì, hắn thừa biết Bạch Lạc nhân do quá nhàm chán tình cảnh hiện tại nên mới khích hắn. Liền ôm cậu ấy vào lòng ôn nhu nói: "Tôi biết cậu trách tôi cứ lo làm việc, nhưng những chuyện này là không thể tránh khỏi. Cũng sẽ tới lúc cậu bận rộn công vụ, lúc đó tôi biết trách ai đây?"
Từ lúc nào đó, Cố Hải trở nên một người cực kì hiểu chuyện, còn Bạch Lạc Nhân thì cứ như bị hắn cưng chiều đến sinh hư. Đương nhiên, Bạch Lạc Nhân chỉ sinh hư với một mình Cố Hải.
Ngài thượng tá vẫn chưa chịu bỏ cuộc : "Thì tôi cũng đâu bắt cậu phải ngưng làm việc. Cậu cứ làm cho tốt đi, tôi về kí túc xá sẵn tiện huấn luyện cho các binh sĩ cấp dưới. Cuối tuần lại về thăm cậu. Như thế tôi vừa có việc để làm, cậu cũng không cảm thấy khó xử khi cứ bỏ mặc tôi."
Đã đến nước này rồi thì Cố Hải cũng phải nói ra: "Tôi cực lực làm việc là để hoàn thành tất cả thật sớm, tuần sau có thể cùng cậu đi Nam Phi."
Bạch Lạc Nhân không hiểu: "Nam Phi? Cùng tôi đi Nam Phi làm gì?"
Cố Hải vừa nhấc người ra khỏi giường tiến đến bàn làm việc vừa nói: "Tuần Trăng Mật của chúng ta."
Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên hoà lẫn cảm xúc khó tả, thật ra thâm tâm cậu vẫn nhói lên một suy nghĩ "Trăng Mật cái quái gì? Hai thằng đàn ông mà đi tuần Trăng Mật? Nghe có quá biến thái không?" Nhưng trái tim cậu giờ phút này thì lại đang rất ấm áp, hoá ra tên chủ tịch xấu xa kia cũng không hoàn toàn vì công việc mà bỏ rơi cậu.
Bạch Lạc Nhân rời khỏi ổ chăn, tiến đến bàn làm việc của Cố Hải, từ phía sau đưa tay xoa đầu hắn, Cố Hải giơ tay lên nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, quàng tay cậu ấy qua cổ mình. Bạc Lạc Nhân cũng thuận thế cúi người đặt cằm chống trên đỉnh đầu Cố Hải.
Một lúc sau, Cố Hải nói trước, trong mắt ánh lên ý niệm xấu xa: "Cậu chỉ giỏi nghĩ xấu cho tôi. Công việc có thể làm tôi lơ đễnh cậu được sao? Tôi dồn sức giải quyết và an bài mọi việc chỉ là để tuần trăng mật có thể không vướng bận gì mà 'quan tâm' cậu thôi."
Bạch Lạc Nhân còn không hiểu đức lang quân của mình đang nghĩ gì sao. Cậu vội nhấc cằm, rút tay ra khỏi cổ Cố Hải, quay lại ổ chăn, trùm kín cả người, quay lưng lại phía Cố Hải lạnh nhạt buông ra một câu: "Cũng toàn là cậu được lợi."
Cố Hải quay người nhìn Bạc Lạc Nhân trong ổ chăn, tinh nghịch hỏi: "Vậy cậu có đi không?"
Bạch Lạc Nhân như có như không đáp: "Đi ngủ!"
Cố Hải thảnh thơi xoay lại tiếp tục làm việc, vừa xoay vừa nhàn hạ nói: "Đúng rồi. Dù gì tuần trăng mật chúng ta cũng chỉ có ngủ"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]