Nghe xong, không khí trong phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ngột ngạt vài giây rồi tiếng khóc nức nở của cô bé 15 tuổi - Tử Kỳ vang lên không ngớt:
- Mau tỉnh dậy, tỉnh dậy ngay Lưu Chí Hoành...cậu ngủ lâu quá rồi, cứ thế này làm sao tớ sống nổi...
Nó tiến lại gần Tiểu Kỳ nắm lấy bên vai cô bé, nhẹ nhàng nói:
- Em bình tĩnh đi! Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết mà!
- Bình tĩnh? Bảo tôi bình tĩnh thế nào đây?
Tiểu Kỳ nói mà như quát, giương đôi mắt đỏ hoe đang ngấn lệ nhìn rồi hất tay nó ra khỏi người mình. Chứng kiến sự việc vừa rồi tất cả không khỏi bàng hoàng, chưa bao giờ ai thấy cô bé ngoan hiền này hành động như vậy, đặc biệt là đối với nó, mọi người đều biết tình cảm Tiểu Kỳ dành cho nó (mặc dù đã bị từ chối)nhưng hôm nay cô gái này thật khác. Tưởng chừng như sắp có cuộc đại chiến xảy ra, nó thì vẫn chưa định hình được chuyện này nên đứng im bất động. Thấy vậy anh liền đứng vào giữa can ngăn, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chết vì những đứa bình thường hiền lành mà đến lúc nóng giận sẽ kinh khủng hơn người bình thường:
- Tiểu Kỳ, em đừng nóng giận, chuyện này đâu phải do em ấy gây ra!?
- Đúng rồi, chuyện thằng nhóc này bệnh tình nguy kịch là do bọn này trêu em thôi! - hắn vừa nói vừa cười.
- Em nên cảm ơn cậu ấy đi vì trong trường hợp xe cứu thương không tới sớm...bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-uoc-gi-cau-khong-phai-la-con-trai/1888273/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.