Nó chạy lại đỡ người kia lên. Thật tình cờ lại là anh:
- Tiểu Vũ, đi mau, lên xe anh chở! - anh
Nó bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì nhưng cứ để anh đèo đi. Đến khúc đường vắng anh mới dừng lại vừa thở dốc vừa nói:
- Ôi zồi, mệt quá! - anh
- Có chuyện gì sao anh? - nó
- Fan đuổi, cũng may thấy em nên phóng đi luôn! - anh
Nó cười mỉm rồi "à" một tiếng, tim anh lại đập liên hồi. Anh cùng nó đi về nhà, trên đường hai người nói chuyện rôm rả:
- Em...có thể tha thứ cho ông ấy chứ? - nó
Anh chợt dừng xe lại, nó xuống xe...rồi cả hai đi bộ
- Được vậy thì tốt quá! - anh
Thấy nó im lặng một hồi lâu, anh mới lên tiếng lần nữa:
- Vẫn còn phân vân sao? Em nên nhớ rằng nếu muốn có được sự yêu thương, trước hết, chúng ta phải học cách tha thứ! - anh
- Ừm...em nghĩ kĩ rồi! - nó
- Em sẽ tha thứ cho thầy ấy chứ? - anh
Nó khẽ gật đầu, anh nở nụ cười tỏa nắng:
- Vậy hẹn thầy ấy rồi em nói đi...chắc là thầy sẽ vui lắm! - anh
Nghe anh, nó rút điện thoại trong túi áo ra rồi gọi cho ông tại quán cafe gần đó. Anh chờ nó trong hiệu sách kế bên.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, nó im lặng nhìn ra phía cửa sổ, tay cầm cốc cafe nóng hổi thơm ngon:
- Thật sự là ba của tôi sao? - nó đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-uoc-gi-cau-khong-phai-la-con-trai/1888268/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.