Mơ hồ... Tối đen... Xung quanh chỉ có duy nhất một màu đen yên tĩnh, không một tiếng động, mà có chăng cũng chỉ là tiếng bước chân đều đều của một cô gái.
Vẫn bước tiếp, Nhỏ cảm thấy cô đơn, sợ hãi, đã đi suốt vài tiếng đồng hồ rồi vẫn chỉ có một màu đen như vậy, không gì khác. Không biết đây là đâu, bước trong không gian vô định, bước theo bản năng của mình, không lý trí.
Một luồng sáng nhỏ bỗng chốc vụt lên... chói. Nhỏ nheo mắt. đưa tay che đi cái ánh sáng chói chang đó.
-Băng Nhi. *Tiếng gọi quen thuộc, vẫn như lúc nhỏ Nhỏ vẫn thường nghe*
-Kei. Anh Kei! *Giật mình, giọng nói mà Nhỏ luôn muốn nghe nhưng....*
Bất ngờ nhìn lại, bản thân đã trở thành một đứa bé, Kei đứng trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao...
-Băng Nhi. Lại đây nào, đi cùng anh. Chúng ta đi tìm mẹ. *Kei chìa tay, cười ôn nhu*
-Anh Kei à, mẹ chúng ta... mất rồi. *Không vội nắm lấy bàn tay đó, Nhỏ bình tĩnh trả lời*
-Không đâu, mẹ đang đợi chúng ta đến đấy, nắm lấy tay anh, chúng ta cùng đi tìm mẹ.
-Nhưng...
-Đừng sợ, nào đi thôi. Ở nơi đó chẳng còn gì vui đâu, đi với anh, anh và mẹ sẽ cho em hạnh phúc.
-Nhưng ở đó em còn bạn. Em còn nhiều thứ chưa làm. *Nhỏ chần chừ, không muốn bước*
-Bỏ đi. Trở về với anh và mẹ, ta sẽ lại vui như ban đầu. *Cười nhẹ*
-Em chưa thể từ bỏ chúng, em còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-co-ngoc-em-la-cua-toi/3275776/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.