Tôi là Lạc Đình, năm nay hình như là 18 tuổi thì phải? Ba và mẹ tôi làm nhân viên văn phòng, chung một công ty. Tôi không hiểu ba mẹ thường ngày rốt cuộc bận công việc gì mà hay đi công tác lắm. Có khi là nửa năm liền. Vì vậy, tôi phải học cách sống tự lập từ nhỏ.
Nhiều người nghĩ tôi như vậy sẽ là một cô bé nghiêm túc, ít nói. Nhưng sai rồi, tôi khác xa so với tưởng tượng đó. Tôi nghịch như giặc ý. Hồi nhỏ, tôi có cả một học bạ đáng nhớ mà giáo viên thân yêu gửi cho tôi.
Năm lớp 1: Tôi đã tát một thằng con trai vì nó dám nói tính tôi như đàn ông.
Năm lớp 2: Tôi bắt cả đàn ếch rồi thả vào cặp đứa bên cạnh.
Năm lớp 3: Tôi đọc rõ thư tình của một thằng con trai gửi cho mình.
Năm lớp 4: Tôi tắt cầu dao của cả trường, hại bản thân bị đứng phạt 4 giờ liền.
Năm lớp 5: Tôi đánh trống trường sớm hơn 2 tiết để được đi về sớm. khi ấy tôi nhớ rõ mình đã bị ăn một trận tơi bời thế nào.
Đó chỉ là hồi cấp 1 thôi chứ từ khi lên cấp 2, tôi của ngày ấy khác xa nhau. Khi tôi gặp được chàng trai như bạch mã hoàng tử ở bên. Khi ấy, tôi ngồi trước cậu. Cậu ấy tựa như một tảng băng, nhưng tôi thích những người như thế ấy lắm. So với người ba tăng tửng của tôi. Cậu ít nói nhưng hay cười, nụ cười cậu ấy thuần khiết, không dung tục như bọn con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-co-le-anh-khong-gioi-yeu/3165349/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.