Vương Tuấn Khải! Hì Hì! Anh còn không chịu dậy chơi với em là em hờn anh hết đời đấy nhé! - Giọng Khả Nhi vang lên bên tai vô cùng trong trẻo.
Vương Tuấn Khải mở bừng mắt ra liền thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng của cô. Cậu sợ hãi xem xét người cô, không có dấu hiệu thương tích nào, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chầm lấy cô:
- Khả Nhi! Em không sao, em không sao là tốt rồi. Sau này chuyện gì anh cũng sẽ không giấu em nữa, biết gì đều kể em hết!
Vương Tuấn Khải cảm nhận hình như bên vai áo cậu đang thấm nước, Hoàng Khả Nhi khóc ư???
Cậu buông tay, định xem mặt cô thì bất ngờ, một vòng tay kéo cậu lại, càng siết chặt hơn, cứ sợ thả ra thì sẽ mất cậu. Hoàng Khả Nhi nhẹ thì thầm bên tai, giọng vô cùng mệt mỏi:
- Đừng nhìn em khóc! Xấu lắm! Khi anh tỉnh dậy rồi, nhớ bên cạnh em cho dù có chuyện gì xảy ra nhé...
- Nhức đầu quá! - Mắt Vương Tuấn Khải dần mở ra, cậu... vừa mơ sao???
- Vương Tuấn Khải tỉnh rồi! Bác sĩ! - mắt Vương Nguyên đỏ hoe, cậu mừng rỡ vội mở cửa chạy ra.
- Anh không sao chứ??? - Thiên Tỉ ngồi bên cố kìm nén xúc động, chỉ thở dài hỏi han, giọng có vẻ mệt mỏi, mắt đã đỏ ngầu vì thức khuya.
Đầu Vương Tuấn Khải quấn băng trắng, mặt nhệch nhạt như vừa thức tỉnh sau khi chết. Cậu nhìn thấy bản thân mình qua chiếc gương nhỏ trên bàn:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-anh-len-thoi-thanh-xuan/2445740/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.