Trong lúc Takaba đi ngang qua người cận vệ, cậu để ý thấy bóng một người phụ nữ trông có vẻ quen thuộc đang đứng cạnh cánh cửa dẫn vào hành lang. ‘Khoan đã…’ cậu thoáng nghĩ nhưng rồi đột nhiên bị đẩy mạnh xuống đất. Nghe thấy tiếng đạn vụt qua, cảm giác chúng như vừa sượt qua người, cậu cố gắng ngồi dậy, hoảng sợ, cậu không nhận ra ngay được chính cơ thể của Suoh đang che chắn cho cậu. Cậu nghe thấy tiếng la hét, và khi nhận ra rằng đó là tiếng của mình, cậu dùng cả hai tay để che miệng mình lại.
“Đem cậu ấy đi,” Suoh ra lệnh cho Riaf trong lúc đẩy Takaba tới trước, anh lôi một khẩu súng ra và đứng chắn sau lưng cậu.
Trong khi Riaf đẩy cậu qua cánh cửa dẫn vào hành lang, Takaba quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Suoh đổ gục xuống đất. “Suoh! Coi chừng! Riaf…buông ra…” cậu hét lên, liều lĩnh cố gắng quay lại chỗ Suoh trong khi Riaf kéo cậu về hướng ngược lại.
“Aki.” Asami bước tới vội vã, súng nằm trên tay, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Asami-sama, cậu ấy không sao cả.” Riaf thông báo, hơi thở có vẻ khó khăn, anh buông lỏng Takaba ra khi cậu lao người về phía Asami.
“Asami…chết tiệt…Suoh…” cậu thở hổn hển, nắm chặt lấy vai của anh. “Ôi không…anh ta…anh ta….”
Asami kéo cậu ra khỏi người mình, đẩy cậu về lại phía Riaf, tiến ra phía cửa hành lang. “Ở yên đây.”
“Không…Asami!” cậu la lên, mặt tái đi vì sợ anh xảy ra chuyện, cậu cố gắng đi theo nhưng Riaf đã giữ cậu lại.
“Cậu không thể ra ngoài đó, Takaba-sama.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-deep-meanings/142058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.