Trời cao trăng khuất, giơ tay không thấy năm ngón, thích hợp cho việc trộm hương hái hoa.
Tuỳ Tâm ôm gối ngồi trước cửa sổ, u sầu nhìn ánh trăng bạc khuất trong mây, tâm tình rối rắm. Sương đêm đọng một vệt mờ mờ trên cửan kính, dưới ngón tay mảnh dài của cô thành những hình vẽ loạn.
" Tuỳ Tâm. " Ngược chiều với ánh trăng, một dáng người cao lớn bỗng dưng chắn trọn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, giọng nói của đàn ông khàn khàn, vô cùng có từ tính.
Trong phòng không bật đèn, không khí có chút mờ ám, Tuỳ Tâm hoảng hốt " Sao anh lại ở đây? "
" Vì ở đây có em. " Giọng của Lam Tư như bị nhuốm sương đêm, phảng phất chút ý cười.
Trái tim đánh thịch một cái, Tuỳ Tâm thấy may mắn vì bóng tối có thể che giấu gương mặt ửng đỏ của mình " Ý tôi là, làm sao anh vào được đây? "
" Chỉ cần tôi thích, thì chẳng có nơi nào không đến được. " Tiếng cười trầm thấp thanh thuý bật ra, Tuỳ Tâm cảm giác được một cỗ hơi thở nam tính kề sát mình, hơi thở bạc hà quanh quẩn bên tai " Kể cả là đại bản doanh của Tề gia, em nghĩ sẽ trốn được tôi sao, Tuỳ Tâm? "
Trong nháy mắt cảm giác hoảng hốt, Tuỳ Tâm theo bản năng muốn chạy trốn, cổ chân lại bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
" Tuỳ Tâm, đừng chạy trốn nữa. ",Lam Tư nhẹ giọng, thanh âm như bị muôn ngàn sợi tơ kéo xuống, phảng phất như tiếng gió giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-dao-tinh-ngoai-truyen-ve-lam-tu/2792452/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.