Tối hôm đó Ngụy Vô Tiện mơ một giấc thật lạ để rồi hắn tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, đầu hắn nhức ong ong mồ hôi vã ra như tắm.
"Không phải mình sẽ phải ở đây vĩnh viễn đó chứ?" hắn ngồi dậy xoa xoa trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình lại nhìn xung quanh căn phòng cảm giác có chút tịch mịch.
"Trời ạ! chỉ vì một câu vu vơ mà phải chui vào tận trong đây! đạo lý ở đâu?"
Nghĩ tới đây sóng mũi hắn chua xót, hốc mắt cay xè, Ngụy Vô Tiện cong chân lên gác cằm lên đầu gối.
Ở một thế giới không phải của mình cũng chẳng có một ai quen hết. Cảm giác ấy phải được miêu tả như thế nào?
Trống rỗng hay đầy đủ đến thỏa mãn?
Cô đơn tịch mịch hay ung dung mặc kệ sự đời?
Cái này trừ khi chính ngươi trải qua ngươi mới hiểu rõ được, chứ nghe từ miệng bất cứ một ai khác cũng đều không đủ để miêu tả người kia đã phải trải qua như thế nào.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng phất tay, ngọn đèn dầu trên bàn nhen nhóm phát ánh sáng yếu ớt. Hắn hắt xì một cái, càng rúc sâu vào chiếc chăn mà lầm bầm hai chữ "Lạnh quá!"
Hắn lôi trong người một tấm phù triện vẽ bừa một chút, có tác dụng làm ấm cơ thể. Thoải mái được đôi chút, dù gì bây giờ cũng không thể nào ngủ thêm được nữa. Tự mình ngồi dậy rửa mặt, mở cửa phòng cho thoáng một chút nhìn tuyết rơi ở Vân Thâm vô tình nhớ ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanboy-cua-ham-quang-quan/2427904/chuong-3.html