Nguỵ Vô Tiện cho một luồng gió khiến nó cứ đóng mở liên tục, hắn hiện hình ung dung bước vào, thậm chí là vừa đi mà vừa huýt sáo khiến không khí vốn dĩ đã quỷ dị lại càng quỷ dị hơn.
Ôn Trục Lưu ớn cả da gà, hắn biết Ôn Triều chắc chắn sẽ không sống được qua khỏi đêm nay. Bài hát đó.... chính là khuyên hắn đừng xen vào, vì Di Lăng Lão Tổ thật sự rất tức giận.
Ôn Triều vừa nghe tiếng huýt sáo, cơn đau đầu của hắn lại bắt đầu xuất hiện. Hắn co ro lại ở một góc, ôm đầu gào thét, miệng lầm bầm "Đừng tới gần ta....ta sai rồi.... ngàn vạn lần ta sai rồi!"
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa, tiếng huýt sáo ngưng bặt.
"Hoá đan thủ.... chúng ta mau chóng về với cha đi. Ông ấy chắc chắn sẽ có cách, ta không muốn thế này..... ta không muốn thế này"
Ôn Trục Lưu mím môi, không trả lời, đứng im nhìn Ôn Triều.
"Ngài đừng sai lại càng thêm sai, nếu ngày đó ngài không ba lần dồn ép hắn vào đường cùng thì ngài sẽ không sao"
Không nhắc thì thôi, mà đã nhắc thì con ngươi Ôn Triều xuất hiện một tia bệnh hoạn.
Nguỵ Vô Tiện đọc được nội tâm của Ôn Triều, tạm phong ấn âm thanh cho ra ngoài chỉ để mỗi một mình hắn và ba người trong phòng nghe.
"Ngươi không biết đâu, cơ thể của hắn.... thật sự rất ngon!" Ôn Triều bắt đầu cười quỷ dị.
"Trước khi tống hắn vào ngục, thì khoảng một thời gian trước đó.... ta đã xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanboy-cua-ham-quang-quan/2427855/chuong-27.html