Cả cơ thể của Ôn Nhược Hàn ngã xuống đất, một nhát kiếm xuyên tim và một nhát đao chặt đi tay đang cầm kiếm.
Nguỵ Vô Tiện đắc ý cười hì hì "Ta biết các người sẽ ra kịp mà!"
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, Kim Quang Dao âm thầm vuốt tim.
Tiết Dương càu nhàu xuất hiện một giây vội vàng trở về ôm đạo trưởng "Kịp con khỉ, ngươi khi không tăng việc cho bọn ta. Hừ.... về đây!"
Tiết Dương thu phục đống hung thi kia cho vào pháp bảo mà Nguỵ Vô Tiện chế ra đem về. Kể cả Ôn Nhược Hàn nữa, hắn mém nữa là quên đem rồi.
"Nguỵ công tử.... đa tạ trợ giúp!" Kim Quang Dao hành lễ với hắn.
"Chuyện nên làm! Chuyện nên làm thôi!"
Cơ thể hắn lảo đảo, theo quán tính ngã về phía trước may là có Lam Trạm đỡ kịp hắn.
"Nguỵ Anh!"
"Ta không sao! Hơi choáng một tí thôi!" Giọng hắn hơi yếu, cái tật xấu đã không làm thì thôi mà đã làm thì làm như bán mạng, xong việc còn lại nửa cái mạng.
"Xong việc rồi! Ai về nhà nấy dưỡng thương, bốn ngày sau tụ tập ăn mừng!" Xích Phong Tôn lên tiếng, bế Kim Quang Dao lên mà quay về Thanh Hà.
Nhiếp Hoài Tang lật đật bị ăn cơm chó theo sau, mọi người ai về nhà nấy.
Còn lại hai nhà Giang Lam, Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng và Lam đại công tử nở một nụ cười yếu ớt.
"Ta không doạ các người chứ? Xin lỗi.... trong trường hợp không thể cứu vãn. Ta sẽ rời đi để không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanboy-cua-ham-quang-quan/2427847/chuong-31.html