Một lát sau, Nguỵ Anh trở về và dẫn đám nhỏ đi. Hắn nói với Lam Vong Cơ "Bọn ta dẫn chúng đi săn đêm, khi nào muốn về thì ngủ một giấc"
"Nguỵ Anh...."
"Ta đây!"
Hắn nhìn đôi mắt lưu ly kia, tự khắc hiểu y muốn nói gì. Lặng lẽ cong khoé môi, nhướn mày một cái "Còn lại vài tháng cuối, cẩn thận 1 tí. Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"
Lam Vong Cơ gật đầu "...."
Nguỵ Anh dẫn bọn trẻ ra, cẩn thận đóng cửa lại.
Bên trong Tĩnh Thất xuất hiện một luồng sáng trắng đưa hai người trở về thế giới của họ.
~o0o~
Nguỵ Vô Tiện mở mắt cảm nhận tứ chi vô lực, y phục ướt đẫm mồ hôi, đầu lại vang tiếng ong ong vô cùng khó chịu. Hắn khàn giọng gọi hai tiếng "Lam Trạm~"
Dứt câu, hắn ngửi một mùi hương quen thuộc cùng với đôi tay mát lạnh đang xoa thái dương của hắn khiến hắn hừ hừ rên nhẹ một tiếng.
"Đừng giận nữa có được không? Là ta không tốt"
Hắn nghe được một chút uỷ khuất từ người kia, hắn vươn tay kéo Lam Trạm xuống mà người kia thất thời không dám đè lên cái bụng của hắn.
"Lão công~ nhớ ngươi muốn chết"
Mọi sự kiềm nén gần như bị vỡ ra hệt bong bóng xà phòng, giận dỗi gì chứ dẹp mẹ hết đi. Hức! Lão Tổ ta nhớ chồng muốn chết rồi.
Từng nụ hôn lần lượt rơi xuống trên gương mặt hắn. Thay hắn nếm dư vị mặn chát từ nước mắt, cả người y thoáng run rẩy, đôi mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanboy-cua-ham-quang-quan/2427815/chuong-46.html