Chương trước
Chương sau
----------------Editor: Mèo-----------------
"Đa nhân cách thường thường xuất phát từ những chấn thương cảm xúc quá ác liệt——— đặc biệt là thời kì thơ ấu bị chấn động quá lớn." Bố Thời Vũ nghĩ nghĩ, cậu cũng đâu có cái gọi là thời kì thơ ấu bi thương, nhìn lướt qua liền tắt trang web đi.
Cậu nhìn đồng hồ, 14: 19, phát hiện làn này mình biến trở lại làm người đã hơn 4 giờ.
Tiếng khóa cửa vang lên, Kha Trạch từ bên ngoài cầm theo bao lớn bao nhỏ trở về, hướng người đang nằm trên sô pha, "Ngồi dậy cho tôi để đồ."
Bố Thời Vũ có thể do quen với việc ngồi khi còn là chó, chân cuộn lên cả người đều nằm trên ghế, trong miệng đang ăn canh, hàm hàm hồ hồ nói, "Tôi không phải chó biến thành người, là người biến thành chó."
Kha Trạch nói, "Tôi biết, anh tên Bố Thời Vũ."
Bố Thời Vũ lỗ tai dựng thẳng, quai hàm lập tức dừng lại, đang muốn hỏi hắn làm sao biết, lại nghĩ tới tin tức mấy hôm tháng nay đều phát thông báo tìm người, lại nhai nhai, "Tôi......" Bỗng nhiên cậu dừng lại, như thế nào có thể nói cậu là vì cái câu "Chết cũng không cong" mà bị Flag làm chết, liếm liếm môi, "Đuổi theo một con chó con liền xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó thì biến thành chó."
Kha Trạch nói, "Theo tôi được biết, anh phải nhờ hôn tôi mới có thể biến trở về người?"
"Đúng vậy," Bố Thời Vũ cái đuôi luồn phia dưới ghế tựa, chậm rì rì lắc qua lắc lại.
Kha Trạch nhìn chằm chằm đuôi Bố Thời Vũ, "Mỗi lần sẽ duy trì bao lâu?"
"Đại khái......" Một giờ? Không đúng, lần này hình như rất lâu...... Bố Thời Vũ chần chừ nói không nên lời.
"Không xác định được sao?"
Bố Thời Vũ gật đầu.
"Vậy anh có thể khống chế bản thân biến thành chó sao?"
Bố Thời Vũ lắc đầu, từ ghế bước xuống, một đôi chân thon dài trắng nõn cẳng lộ ra, cho dù cậu mặc một chiếc áo tắm, vẫn lộ ra một mảng xương quai xanh nhỏ cùng chiếc cổ trắng ngần, cậu cúi đầu, lật qua lật lại mấy cái túi trên bàn, lấy ra một phần pizza, ngẩng đầu liếc liếc Kha Trạch.
Kha Trạch cảm thấy ánh mắt kia chính là đang câu dẫn, hắn rút một điếu thuốc, bật lửa, hơi hơi nghiêng đầu, lười biếng nhìn Bố Thời Vũ.
Bố Thời Vũ tức khắc cảm thấy cúc hoa lại bắt đầu đau, kẹp kẹp mông, buông pizza, thầm nghĩ, "Còn không bằng nhanh biến thành chó để an toàn chút," đang muốn rời đi, bỗng nhiên cảm giác thân mình bắt đầu tê dại, tiếp theo liền bị vùi vào trong quần áo.
Kha Trạch đứng lên, đặt thuốc xuống, mở quần áo ném trên sô pha, bế lên thân hình đã biến thành chó của Bố Thời Vũ.
Nực cười! Một bàn thức ăn cậu còn chưa ăn xong đã trở thành chó?
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Kha Trạch, Bố Thời Vũ nhặt khối pizza, đôi môi hồng nhuận gợi cảm hơi hơi mở ra, đầu lưỡi nhỏ vươn ra liếm phố mai trên mặt.
Vô luận cậu làm động tác gì, Kha Trạch đều cảm thấy rất gợi cảm.
"Cốc cốc cốc", tiếng đập cửa vang lên, Kha Trạch mắt nhìn di động, không ai nói sẽ đến, hắn lê dép rs mở cửa.
Chỉ thấy bên ngoài một mảng đen nghìn nghịt, Kha Trạch thiếu chút nữa cho rằng chính mình xuyên vào thế giới xã hội đen, bốn nam nhân tây trang đen bóng đeo kính râm đứng hai bên, ở giữa là một người đàn ông trung niên chống gậy mặc y phục in hình cổ sư, tóc cẩn thận vuốt ngược về sau, ngay cả tây trang cũng chỉnh chỉnh tề tề.
"Xin chào," gã đưa tay lấy kính râm ra, nhìn chăm chú Kha Trạch, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía trong, "Xin hỏi, cậu có biết Bố Thời Vũ không?"
Kha Trạch nói, "Các người là?"
Chỉ nghe một trận thanh thúy tiếng "Gâu gâu gâu" vang lên, bên chân Kha Trạch chen tới một con Tiểu Bạch Đoàn, không ngừng nhìn về phía nhóm người kêu lên.
Nam nhân lưng thẳng tắp, nhìn con chó nhỏ dưới chân, nói, "Tôi là cha của Bố Thời Vũ," ông đã xem qua camera, Bố Thời Vũ là từ nhà này đi ra ngoài, sau khi vào nhà cũng chưa từng bước ra.
Chắc chắn cậu còn ở trong này.
Kha Trạch nghe xong, nhìn thấy phản ứng của Tiểu Bạch Đoàn, lập tức trả lời, "Không quen biết."
Nam nhân híp híp mắt, một cậu cũng không thèm nói, khoát tay, một đoàn tây trang đen nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu lục soát nhà Kha Trạch.
"Đây là nhà tôi!" Kha Trạch tiến lên muốn ngăn cản, lại bị một người đánh ngã.
Tiểu Bạch Đoàn ngây ngẩn cả người, nhìn Kha Trạch, tiến lên hôn lên miệng Kha Trạch, sau đó chạy đến bên cạnh quần áo, ở trước mắt mọi người biến thành người họ đang tìm.
"Thời Vũ! Con đây là?" Mặt nam nhân khẽ biến.
"Chờ một chút......" Bố Thời Vũ chưa từng nude như vậy trước mặt nhiều người, cậu vào phòng ngủ, mặc quần áo cẩn thận rồi mới ra, "Ba...... Con cũng không biết con làm sao bị như vậy...... Nhưng mà......" Cậu dùng nửa giờ đem tình huống giải thích xong.
Nhìn Bố Thời Vũ không thể không cùng đứa con trai này ở bên, nam nhân thở dài nói, "Thời Vũ, trước kia con từng thích một người nam nhân, ba vẫn luôn ngăn cản hai đứa, làm cho con xuất hiện hai nhân cách, trị thật lâu mới chữa khỏi."
Hai nhân cách! Bố Thời Vũ đầu một ong một tiếng, "Ba......"
"Lần này con mất tích, ba đã suy nghĩ rất nhiều," nam nhân tiếp tục nói, "Về sau ba không can thiệp nữa, con cũng trưởng thành rồi."
Bố Thời Vũ trong đầu đột nhiên ào lên rất nhiều kí ức —— ở cao trung từng yêu thầm thầy giáo, bị cha ngăn cản, cuối cùng thầy giáo vì áp lực quá nhiều mà tự sát, chính mình bi thống liền phân liệt nhân cách, cho tới nay mưới dám đối mặt với hiện thực.
Mấy ngày hôm trước ở KTV, bởi vì bị hôn, nhân cách say ngủ kí bị Kha Trạch đánh thức, thích Kha Trạch.
"Con thích hắn," Bố Thời Vũ quay đầu nhìn Kha Trạch.
Kha Trạch mỉm cười nhìn Bố Thời Vũ, bỗng nhiên phát hiện lỗ tai trên đầu cậu biến mất.
Vài ngày sau, trong một nhà hàng Tây, hai người ngồi đối diện.
Bố Thời Vũ mỗi lần tới nơi này đều phải gọi một phần Brownie cùng một ly Mojito, trừ bỏ những người rất thân với cậu, vĩnh viễn đều sẽ không biết cậu đối với đồ ngọt có chấp niệm lớn như thế nào.
Hai người cùng ăn, Kha Trạch giương mắt nhìn Bố Thời Vũ.
Bố Thời Vũ nhai đồ ăn, miệng cũng dừng lại, một đôi mắt đào hoa nhìn Kha Trạch, như là đang hỏi, "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Kha Trạch vươn một ngón tay, chỉ chỉ miệng mình.
Bố Thời Vũ trừng hắn liếc mắt một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục ăn.
Kha Trạch đè lại cánh tay cậu.
Bố Thời Vũ nhìn bốn phía một lượt, mới lại nhìn về phía Kha Trạch, nhấp môi, đứng dậy bay nhanh đến, ở trên miệng Kha Trạch đặt một nụ hôn.
Kha Trạch trừng lớn mắt, ngay sau đó cười tươi như hoa, "Tôi là nói khóe miệng anh có dính bánh kem!"
Bố Thời Vũ đem nĩa ném đi.
Nguyên lai, cách để biến trở về người hoàn toàn, chính là yêu hắn.
------------------- TOÀN VĂN HOÀN----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.