Lận Châu không yên tâm để Diệp Phù Dư đi một mình, vô cùng chủ động đề nghị làm tài xế đưa cô đi. Trên đường đến bệnh viện số 2, Lận Châu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Suy nghĩ nửa ngày cũng không đưa ra được kết luận, cuối cùng anh hướng ánh mắt về phía Diệp Phù Dư. "Cô cho người đàn ông kia cái gì?" Lận Châu xem hình ảnh vụ tai nạn giao thông, hơn nữa lý do của người đàn ông kia, đem hình ảnh lúc đó phác họa trong đầu vài lần, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận —— Tên kia chỉ bị va quẹt rách một miếng da, không phải Thiên Đạo coi trọng anh ta, chính là trên người có bảo bối gì đó. Con người yếu ớt như thế nào, điều này không cần nói nhiều. "Lông Bạch Trạch." Lận Châu trầm mặc trong chốc lát, trong lòng nói: Trách không được. Chỉ là —— Tiểu hồ ly nhà mình hình như có chút không giống với tưởng tượng của anh. Diệp Phù Dư chưa bao giờ nói chuyện trước kia với anh. Thông tin bên phía Cục hôn nhân đưa anh cũng cho thấy Diệp Phù Dư là một con hồ ly hoang dã không có ba mẹ. Anh không nghĩ tới tiểu hồ ly hoang dã này còn có lông Bạch Trạch? Ha. Dù sao Diệp Thanh Y là anh của cô, quen biết Bạch Trạch cũng không tính là lạ.
Ảnh đế Lận một đường yên lặng suy nghĩ, nửa tiếng sau cuối cùng tới bãi đậu xe tầng hầm ở bệnh viện số 2, xuống xe. Dù sao thân phận của hai người cũng đặc thù, vừa xuống xe lập tức đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai. Ảnh đế Lận ghét bỏ mũ ép hư kiểu tóc, mà đeo kính râm. Diệp Phù Dư nhìn bộ dáng của anh như vậy, ánh mắt có chút một lời khó nói hết. Làm cho đẹp trai như vậy, sợ người khác không biết anh là Lận Châu sao? * Tuy Lăng Tử Nhật không xảy ra chuyện gì, nhưng người ta nhiều tiền, ép bệnh viện cho mình một phòng bệnh riêng. Vừa vặn hôm nay bệnh nhân ở bệnh viện cũng không nhiều, chỉ có thể đồng ý. Lúc đến phòng bệnh, Lăng Tử Nhật đang bắt chéo chân, gặm táo, bộ dáng nhàn nhã này nhìn thế nào cũng không giống vừa mới từ thoát khỏi cửa sinh tử. Thanh niên nghe thấy tiếng động ở cửa, vừa quay đầu, thiếu chút nữa bị quả táo làm cho nghẹn chết. Có hai người đứng ở cửa. Một người đeo kính râm đen, khẩu trang đen, áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, dáng người cao gầy thon dài, chỉnh tề giống như một người mẫu nam. Một người khác rõ ràng là một cô gái, khẩu trang, mũ lưỡi trai che kín toàn bộ khuôn mặt. Lăng Tử Nhật trầm mặc một giây, thò đầu thăm dò một câu, "Hồ ly tiểu tỷ tỷ?" Diệp Phù Dư gật đầu, từ phía sau khẩu trang truyền ra giọng nói có chút rầu rĩ, "ừ" một tiếng. Thấy thế, Lăng Tử Nhật vội vàng chạy xuống giường đón hai người vào, tiện thể đóng cửa lại.
Lăng Tử Nhật ở bên cạnh Lận Châu xoay quanh một lát, mở miệng nói, "Người anh em này, sao tôi thấy anh có hơi quen mắt? Chúng ta quen biết không?" Nói xong, lại quay đầu nhìn Diệp Phù Dư, "Tiểu tỷ tỷ, chị mặc như vậy không thấy nóng sao?" Diệp Phù Dư tiếp tục rầu rĩ nói: "Còn tốt." Nhưng vừa dứt lời, trên đầu liền rơi xuống một bàn tay, vén mũ của cô lên. Diệp Phù Dư nhất thời không nhận thấy, lập tức quay đầu trừng mắt với người nọ. Lận Châu nháy mắt với cô, ý tứ rất rõ ràng. Chỉ là một người bình thường thôi mà, nhận ra thì nhận ra, cùng lắm thì phất phất tay mấy cái làm cho cậu ta mất trí nhớ. Huống chi bọn họ muốn nói chuyện đứng đắn, nếu cứ che mặt kín mít như vậy thì sao có thể nói chuyện được? Nghĩ đến đây, Lận Châu cũng không hề che giấu mà tháo khẩu trang và kính râm ra. Khuôn mặt đó có độ nhận diện cực cao, bộ dáng cực kỳ tinh xảo lộ ra trong không khí, rơi vào trong mắt Lăng Tử Nhật, thanh niên đầu tiên sửng sốt vài giây, ngay sau đó là một câu ĐM vang vọng cả phòng bệnh. Anh chỉ vào Lận Châu, tay run run, "Anh anh anh... Anh không phải diễn viên Lận Châu sao?!" ---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]