Lận Châu nói không ăn thịt, nghĩa là thật sự không ăn thịt.
Cơm trưa và cả cơm chiều, cô đều không ăn được một chút thịt nào, trên bàn ăn chỉ có rau củ và trái cây.
Diệp Phù Dư chọc chọc cái chén, tự hỏi tối nay cô có nên lẻn ra ngoài và bí mật ăn thêm bữa khuya hay không.
Dáng người của cô rất tốt, ăn bao nhiêu cũng không lo mập, đây chắc là thân là lợi thế bẩm sinh của hồ ly tinh.
Diệp Phù Dư khẽ xoa xoa bụng, đặt đũa xuống.
Lận Châu chú ý tới động tác của cô, liếc nhìn cô một cái, nhướng mày, "Ăn no rồi?"
Diệp Phù Dư chột dạ gật đầu.
Lận Châu "ồ" một tiếng, "Được rồi, ăn thêm một chút đi. 9 giờ tối có bảo vệ gác cổng, cô muốn ra ngoài cũng không được."
Diệp Phù Dư: "???"
Tên yêu quái Lận Châu này rốt cuộc là giống loài gì? Ăn chay cũng không nói đi, thế nhưng còn có thể đọc được suy nghĩ của mình?
Cuộc sống thật vô vọng.
Đây chính là năm chữ* xuất hiện trong đầu Diệp Phù Dư lúc này.
*: nguyên văn là bốn chữ "人生无望" (nhân sinh vô vọng) nhưng tui dịch ra thành "cuộc sống thật vô vọng" nên cũng sửa lại chỗ này thành năm chữ luôn.
Diệp Phù Dư suy nghĩ vài giây, liền cúi đầu tức giận nhìn mấy dĩa rau.
Thấy cô ăn cơm một cách ủy khuất như vậy, khóe miệng của Lận Châu gợi lên một đường cong rõ ràng, anh buông đôi đũa trong tay, chống cằm, bắt đầu đặt ra quy định với Diệp Phù Dư.
"Tiểu hồ ly, chúng ta đều là diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fan-cp-cua-toi-va-anh-de-tra-dai-khap-mang-xa-hoi/235125/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.