Chương trước
Chương sau
"Chị Thiến Thiến" mà Vu Lam nói tới chính là người đại diện của Diệp Phù Dư, một người tính tình táo bạo, làm việc thì hấp tấp, hoàn toàn không có tí gì giống một con hổ tinh.
Nhưng phụ nữ dù cáu kỉnh tới đâu thì cũng sẽ có người đàn ông họ yêu thích.
Chỉ cần nói tới ảnh đế Lận Châu, Hồ Ngọc Thiến ngay lập tức biến thành mèo con.
Không chỉ vậy, nếu Diệp Phù Dư nhớ không nhầm thì Hồ Ngọc Thiến còn là fan mẹ của Lận Châu.
Bình thường, chỉ cần nghe thấy có nữ nghệ sĩ nào dính vào Lận Châu, thanh chiến đấu của Hồ Ngọc Thiến lập tức nạp đầy năng lượng, dữ dội đến mức Diệp Phù Dư sợ đến xù lông.
Vu Lam liếc nhìn cô một cái, vẫn che miệng nói: "Tiểu Dư, đuôi của cậu bung ra rồi kìa, lông còn xù hết lên nữa."
Diệp Phù Dư vội vàng ấn cái đuôi trở về.
"Chuyện này trước tiên đừng nói cho chị ấy, mình sợ chị ấy chịu không nổi kích thích."
Lúc trước, Vu Lam chính là được Diệp Phù Dư cứu từ bên ngoài về, lúc này cô đương nhiên sẽ nghe theo lời Diệp Phù Dư nói.
Cô gật gật đầu, cúi xuống nhặt cái răng cửa dưới đất lên, đi đến chỗ vòi nước vệ sinh sạch sẽ, rồi gắn cái răng cửa vào chỗ cũ.
Dùng sức cắn hai cái, răng cửa đã trở về trạng thái ban đầu.
Nhìn một loạt thao tác của Vu Lam, Diệp Phù Dư cảm thấy thật nhức mắt, "Không phải tiền lương của cậu rất cao sao? Lát nữa đi bệnh viện khám thử đi, sẵn làm luôn cái răng giả."
"Không được, răng cửa là tôn nghiêm của loài thỏ."
Diệp Phù Dư: "..." Dù sao người gặm cà rốt đến rụng răng cũng không phải là mình.
Hai người vội vội vàng vàng lái xe đi Hoa Viên Bạch Vị.
Hoa Viên Bạch Vị là khu biệt thự nổi tiếng dành cho những người giàu có ở thành phố kế bên, nghe nói những người sống ở đây không phú thì quý.
Trước kia, còn có người nói giỡn rằng nếu muốn ăn vạ thì cứ đến Hoa Viên Bạch Vị.
Lận Châu chắc là đã thông báo trước với bảo vệ ở đây, lúc hai người đến đây, cứ một đường thẳng tắp mà tiến vào.
Xe ngừng trước căn biệt thự 006, Diệp Phù Dư ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, không khỏi nghĩ —— khi nào cô cũng có thể mua nổi một căn ở nơi này.
Cô thật sự quá nghèo.
"Đây chính là nhà của ảnh đế Lận sao? Tụi mình đi nhấn chuông cửa?"
Diệp Phù Dư thu hồi suy nghĩ của mình, lắc đầu nói, "Anh ta hôm nay không ở nhà, hơn nữa đã gửi mật khẩu cho mình rồi. Đi thôi, tụi mình vào nhà."
Nhập mật khẩu, cánh cửa "cạch" một tiếng liền mở ra.
Nhưng mà, hai người đứng ở cửa lại ngẩn cả người.
Vu Lam chớp chớp mắt, lúng ta lúng túng hỏi: "Mắt của mình có phải mù rồi không?"
Diệp Phù Dư: "Không... Cậu không có, là mình mù."
Trước mắt cô là một mảng ánh vàng rực rỡ, cái bàn màu vàng, sô pha màu vàng, tới nền tường cũng thế quái nào cũng là màu vàng!
Diệp Phù Dư cảm thấy hai mắt của mình đều bị chói tới sắp mù rồi.
Cô đột nhiên lui về phía sau một bước, lắc đầu, lẩm bẩm một mình, "Không được, không thể sống ở đây, mắt mình muốn mù rồi."
Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.
Nhưng khi dưới chân vừa động, cô lại đụng đầu vào một vật gì cưng cứng.
Diệp Phù Dư cả người choáng váng, cô ngẩng đầu liền thấy Lận Châu đang nhướng mày, dáng vẻ lười nhác nhìn cô: "Sao không đi vào? Đổi ý?"
Diệp Phù Dư: "À, có..." một chút.
Hai chữ sau cùng còn chưa kịp nói, cô liền cảm nhận được ánh mắt giết người của Lận Châu, quyết định im miệng.
Diệp Phù Dư: "..." Sao có thể hung dữ như vậy.
Im lặng hai giây, trên mặt cô bỗng nở một nụ cười xán lạn, mi mắt cong cong, dáng vẻ thân thiện, không mang theo chút nào đặc tính của hồ ly tinh.
"Không phải, vừa rồi tôi bị hạ đường huyết, có hơi chóng mặt."
Lận Châu cười như không cười nhìn cô, một lúc sau mới chấp nhận cái lý do hạ đường huyết ngớ ngẩn của cô.
Anh đi trước, dẫn hai người vào biệt thự.
Diệp Phù Dư sợ hai mắt của mình bị chói đến mù nên nheo mắt lại, chỉ chừa một khe hở.
Giây tiếp theo, cô dường như nhìn thấy một tia sáng lóe lên, tất cả đồ vật trong phòng đều trở nên vô cùng bình thường.
- --
Editor có lời muốn nói:
Hì hì, chương này không có từ nào đặc biệt nên edit nhanh ghê luôn á.
Cơ mà dạo này dịch nguy hiểm quá, mọi người giữ gìn sức khỏe nha. Không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài. Kí túc xá của tui bị trưng dụng làm khu cách ly rồi, tui sắp cuốn gói về nhà học online tiếp đây ಥ‿ಥ
Cô Vít ui, cả nước không ưa em đâu, em đi dzaaaaa đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.