Về đến quán trọ, Natsu bế nàng đến phòng, rồi thả nàng xuống giường, quay lưng lại, định đi ra ngoài. "Natsu, ta xin lỗi."Lucy níu tay của Natsu lại. Vẻ mặt ngây thơ cúi đầu xuống. "Sao nàng phải xin lỗi?"Natsu nhìn nàng rồi ngồi xuống giường. "Thì là chuyện ta không nghe lời chàng mà đi ra ngoài đó." "Ngốc quá."Natsu kéo nàng vào lòng:"Chuyện này cũng đâu thể trách nàng được. Nàng bị bắt là do ta không tốt."Natsu vuốt mái tóc óng mượt của nàng. "Không phải đâu. Chàng rất tốt, phu quân của ta rất tốt."Lucy ngẩng đầu lên nhìn Natsu. Nàng đang nói gì vậy?Lucy không thể chủ động lời nói của mình. Natsu nhất thời ngạc nhiên. Người cứng đầu như nàng cũng chịu nói ra mấy lời này sao? "Vậy thì hôn ta một cái."Natsu đang 'thừa nước đục thả câu'. "Chàng mơ đi."Lucy phồng hai má ửng hồng lên. "Hôn má hay trán cũng được.= ̄ω ̄="Natsu vẫn không từ bỏ mục đích. Lucy đỏ mặt một hồi, sau đó kéo cổ áo của Natsu xuống, đặt một nụ hôn lên trán hán. "Khụ, khụ, cái này là để khen thưởng cho chàng a."Lucy ho khan quay mặt ra chỗ khác. Natsu thì đơ một hồi, sau đó mới hồi phục lại ý thức. Hắn nhếch miệng lên cười nửa miệng. Trời đã khuya, Virgo đang đứng trong một khu vườn của quán trọ đó. Đôi mắt xanh gần như không hồn ngước lên trời. Cảm nhận từng cơn gió thổi như đang khẽ vuốt tóc mình. "Ophiuchus"Virgo bất giác khẽ nói ra. Đột nhiên một cái phi tiêu phóng lại từ đằng sau Virgo. Nàng xoay người lại, chụp cái phi tiêu đó thật nhanh. Virgo quan sát xung quanh, rồi nhìn xuống cái phi tiêu đó. Nó có hình một con rắn đang phùng mang. Mặt của Virgo thoáng nét ngạc nhiên. Rồi thấy một cái bóng đen đang đứng đó. Virgo ngước mặt lên nhìn. Một cô bé với thân hình khoảng 13 tuổi, mái tóc xanh được gió thổi tung bay, khuôn mặt trái xoan cùng với đôi mắt đen sâu thẳm như mắt rắn. "Ophiuchus? Là em sao?" Cô bé đang lành lặn ở trước mặt bỗng đột nhiên ngã rạp xuống đất, máu chảy ròng ròng. Chiếc váy trắng bị nhiễm màu đỏ tươi. Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi thành một cái mật thất sâu dưới đất, lửa phùng phùng dữ dội. Ophiuchus trợn mắt lên nhìn Virgo: "Chị Virgo, sao chị lại giết em?" Virgo hoảng hốt nhìn tay mình. Toàn là máu. Cảnh tượng này...chính là khi Virgo đã giết Ophiuchus. Nàng nhìn con bé đang nằm trước mặt:"Ophiuchus, chị không cố ý." Ophiuchus bỗng đứng dậy, mặt tối đen:"Không cố ý?"Rồi cười điên dại:"Haha, chị không cố ý? Chị đã móc tim ta ra, chị còn nói không cố ý? Hahahaha."Tiếng cười vang vọng khắp nơi, khiến Virgo phải bịt lỗ tai lại, quỳ xuống. Đột nhiên khung cảnh bị tan nát, Ophiuchus cũng đã biến mất. Virgo mở mắt ra, nhìn xung quanh. Đột nhiên có ai đó thì thầm vào tai nàng:"Đừng sợ, đó chỉ là ảo giác thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]