Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
Chương sau
Người Alva bị lay mạnh, giọng nói lo lắng làm cô choàng tỉnh "Ai..ai vậy" "Là anh...Felix đây, công tước đang tìm em..Sao em lại ở đây?" "Đ..Đói.."-cô thều thào "Sao cơ??" Felix ôm cô vào lòng, áp sát lỗ tai vào để nghe rõ hơn "Ta..đói.." "Đói?..à anh có bánh mì, ăn đi!" Felix lấy ổ bánh mì từ giỏ ra rồi đưa cho Alva, cô nhận rồi ăn lấy ăn để "Từ từ thôi, anh có cả nước này" Felix rót đầy nắp bình rồi đưa Alva uống, sau khi đã no nê thì cô bình tĩnh hỏi "Sao anh tìm được ta?" "Anh đang đi mua đồ thì bị đám nhóc chọc phá, sau khi đuổi theo chúng thì nhìn thấy em đang nằm ngủ ở đây" "Đã bao lâu rồi..?" "Bao lâu gì?" "Đã bao lâu từ lúc ta rời khỏi phủ công tước.." "10 tiếng rồi, kẻ đánh xe ngựa báo với công tước là em bỏ trốn. Ông ấy đang tức tối sai người tìm em về" "Chậc.." Alva loạng choạng đứng dậy, bước đi không vững nên lại té ngã. Felix đỡ lấy rồi bế hẳn cô lên "Cảm..cảm ơn, phiền anh rồi" "Đừng khách sáo, về xe ngựa trước đã" Anh để Alva dựa vào ghế rồi đóng cửa xe ngựa, cô đăm chiêu nhìn khung cảnh bên ngoài trong lòng thì suy tính "Sao thế..?" "À..không sao..ta chỉ hơi mệt" Felix nhìn ra cô không chỉ mệt "Công tước tức giận vậy là vì lo cho em mà, không sao đâu" Alva cười cho qua rồi dựa vào khung cửa sổ suy tư. Felix không biết cô đã trải qua những gì nên chỉ lặng lẽ nhìn --------------- Tới nơi, Alva vừa xuống xe ngựa thì đã thấy Đại Công Tước cùng các gia nhân đứng đó chờ sẵn "Bắt nó lại" Ông ta chẳng do dự chỉ thẳng vào cô, gương mặt hằn hộc làm đánh mất vẻ lạnh lùng vốn có "Hả..đợi đã" Felix đứng chắn trước cô với gương mặt hốt hoảng, không ngừng giải thích "Thưa công tước, em ấy bị lạc..xin ngài đừng.." Chưa đợi anh dứt lời lính gác đã đá văng Felix ra xa, rồi ấn mạnh Alva xuống đất với tư thế áp giải tội phạm "Đau..đau mà.."- Cô òa khóc Công tước phu nhân chậm rãi bước đến, dùng gót giày đè mạnh vào gò má đang nhày giụa nước mắt của cô "Ngươi dám bỏ trốn à?" "bỏ trốn?..không phải không phải...xe..là xe ngựa dừng lại nên ta đi xuống.."-Cô lắc đầu oan ức "Ồ có vẻ lời ngươi nói khác với lời tên kia khai báo" Bà ta quay mặt nhìn về hướng tên đánh xe ngựa, hắn ta hoảng loạn quỳ xuống "Thưa bà, con nhỏ này nói láo!!Cả đường tôi đi một mạch, không..không có chuyện dừng lại ạ" "Không đúng, rõ ràng ông đã dừng xe...ta tưởng..đã tới nơi..hức hức" Bà ta quay sang tên đánh xe ngựa, dựa trên biểu cảm gương mặt thì bà ta biết thừa kẻ này đang nói dối "Nếu ta phát hiện ra ngươi nói dối thì ta sẽ chặt đầu ngươi" Công tước phu nhân dùng mũi giày nâng mặt tên đó lên và nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt như thể nhìn thấu được tâm can hắn ta "Tôi..tôi sai rồi....xin người tha mạng....tôi có..có ghé qua tiệm thuốc lá...nhưng tôi thề là khi quay trở lại chẳng thấy con nhỏ đó đâu cả" "Ồ cảm ơn vì ngươi đã thành thật..." Bà ta xoay người đi làm tên đánh xe ngựa thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa đi được vài bước bà ta lại giơ tay ra hiệu "Giờ thì chém đầu hắn được rồi"-Phu nhân vẫy nhẹ tay "Khoan..cái gì... NGƯỜI..chẳng phải người sẽ tha mạng cho tôi khi nói thật sao???" Ông ta hoảng loạn la hét khi những tên lính nắm lấy cánh tay lôi đi, ông ta càng vùng vẫy mạnh hơn "Đâu có, ta chưa hề nói sẽ không chặt đầu ngươi nếu nói thật. Giờ thì lôi hắn khuất mắt ta!!" "Phu nhân! cầu xin người hãy nghĩ lại...tôi..tôi còn gia đình...còn con nhỏ và mẹ già..xin người.." Bà ta còn chẳng thèm quay đầu, vừa bước đến chỗ Alva đang nằm vừa mỉa mai "Ha đáng lẽ ngươi nên nhớ đến gia đình vào lúc nói dối ta" Chẳng để hắn nói thêm câu nào vì lính gác đã bịt miệng lôi đi mất. Giờ thì sự chú ý lại quay về Alva "Ta xin lỗi...a.." Alva rên rỉ thành tiếng vì phu nhân đạp mạnh vào tóc cô "Thật phiền phức, có biết vì ngươi đi lung tung mà tốn nhiều thời gian với nhà nam tước hơn không? Ngày mai! ngày mai ngươi xem mắt lại liền cho ta" "Ta xin lỗi...làm ơn đừng đè nữa.." Bà ta dừng chân lại và chỉ tay vào hai tên lính vừa đè Alva xuống đất rồi ra lệnh "Ngươi và ngươi! từ giờ đi theo con nhỏ này giám sát cho ta" "Dạ!!" Cứ ngỡ cuối cùng cũng được tha thì tên Evan chạy lại bồi vài cú đá vào bụng cô. Hắn ngồi xuống và túm tóc cô giật ngược lên "Alva à, ngươi định chạy đi..." Giọng hắn ngắt quãng vì cơn ho sặc sụa, hắn ta bóp mũi lùi về xa "Mùi gì thế này? Thật kinh tởm!! ọe....ngươi còn hôi hơn con chó của ta" Alva có thể nghe thấy rất rõ đám người hầu đang cười nhạo cô, Evan đã hài lòng khi thấy dáng vẻ thảm hại này. Hắn quay người rời đi, tay thì phẩy nhẹ "Đi tắm đi nhé em nuôi!" Thế là cả gia đình công tước quay về phủ, đám gia nhân cũng đi theo. Lúc này Felix chạy đến đỡ cô dậy "Em có sao không?? anh xin lỗi..vì không thể giúp em.." "Không sao, anh đừng lo" Alva đứng phắc dậy rồi phủi người, đi một mạch về phòng và khóa trái cửa
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
Chương sau