Melody nghe thấy tiếng chuông cửa vọng lên phòng ngủ của cô. Cô tập trung tất cả sự chú ý của mình vào cuốn sách đang đọc, quyết tâm giữ mình tiếp tục đọc. Đó là Jones. Chắc chắn là Jones. Đã năm ngày kể tử hôm cô lái xe bỏ lại lại Honey Farms, và cô đã dằn lòng, chờ cho đến khi anh hết kiên nhẫn và tới đối diện với cô. Andy ở tầng dưới, đang chơi máy tính. Melody đã nói với cậu bé rằng cô sẽ chợp mắt. Cô đã nhắm mắt một lúc, cầu nguyện rằng Chúa sẽ mang Jones đi. Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng nói, giọng nói trầm có vẻ không giống giọng Jones, và đó là giọng Andy, cao vút và to. Cô không nghe rõ tiếng, nhưng có vẻ cậu bé đang tức giận hoặc khó chịu gì đó. Giọng nói lại ầm ầm lần nữa, và cô nghe thấy tiếng như một chiếc ghế vừa lật nhào. Không, đó chắc chắn không thể là Jones cùng Andy. Melody mở cửa phòng ngủ và vội vã xuống cầu thang vào bếp. "Không phải cháu" Andy la hét "Cháu không làm gì cả". Tom Beatrice, cảnh sát trưởng, đang đứng giữa Andy và cánh cửa, sẵn sàng để tóm lấy cậu bé nếu cậu chạy "Sẽ dễ dàng cho cháu hơn, con trai, nếu cháu chỉ cần nói sự thật" Andy run lên vì giận dữ "Cháu đang nói thật" "Cháu sẽ phải đi với chú, con trai" "Đừng có gọi cháu như thế! Cháu không phải con trai chú!" Cả hai đều không nhận thấy Melody đang đứng ngay ngưỡng cửa. Cô lớn tiếng để giọng mình được lắng nghe "Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" "Đó cũng là những gì anh đang tự hỏi" Jones mở cửa và bước vào bếp. Cảnh sát trưởng liếc nhìn cả hai với vẻ xin lỗi "Vince Romanella nói tôi có thể tìm cậu bé ở đây. Tôi e rằng là sẽ phải mang cậu bé xuống sở cảnh sát để thẩm vấn." "Cái gì?" Melody nhìn Andy, nhưng cậu bé chỉ im lặng và hếch mặt lên. Cô cố gắng để không nhìn vào Jones, nhưng cô có thể cảm thấy đôi mắt anh chiếu vào cô từ phía bên kia căn phòng "Tại sao?" "Một ngôi nhà trên đường Looking Glass bị đột nhập và phá hoại vài đêm trước" Tom giải thích "Andy đây được nhìn thấy ở đó vào khoảng 9 giờ-trùng với thời điểm đột nhập." "Đó là bằng chứng gián tiếp, ông không nghĩ vậy sao, cảnh sát trưởng?" Jones lên tiếng bày tỏ sự hoài nghi của Melody. "À, có vài bằng chứng khác cũng dẫn theo hướng của cậu bé" Tom lắc đầu "Ở đó đang rất tệ. Là một mớ hỗn độn thật sự. Cửa sổ vỡ. Sơn bị phun khắp nơi." Jones bắt gặp cái nhìn nhanh của Melody, sau đó anh quay sang cậu bé. "Marshall, cháu có làm chuyện đó không?" Giọng anh êm ái, gần như nhiển-nhiên-vẫn-thế. Andy thẳng vai "Không, thưa ngài" Jones quay lại với Tom. Cảnh sát trưởng. cậu bé không làm chuyện đó." Tom gãi gãi sau đầu "Well, Trung úy, tôi đánh giá cao niềm tin của anh vào cậu bé, nhưng dấu vân tay của cậu bé ở khắp nơi. Cậu bé sẽ phải xuống sở cảnh sát với tôi." "Dấu vân tay?" “Cả bên trong lẫn bên ngoài" Mắt Jones chiếu lên cậu bé. Lần này khi anh nói, giọng anh nghiêm khắc và đòi hỏi hơn. "Marshall, chú sẽ hỏi cháu thêm lần nữa. Cháu có làm bất cứ điều gì để phá hoại ngôi nhà đó không?" Đôi mắt Andy ngập đầy nước "Cháu nên biết là chú sẽ không tin cháu." cậu bé thì thầm "Chú cũng chẳng khác gì bọn họ" "Trả lời câu hỏi của chú" Andy trả lời nức nở. Như thể suy nghĩ, và nói thêm "Thưa ngài". Anh quay sang Tom Beatrice "Chấp nhận câu trả lời này" "Andy, chú đứng về phía cháu..." Jones bắt đầu nói, nhưng Andy bị đẩy qua anh, Tay Tom đang túm lấy cánh tay cậu bé. Melody bước lên phía trước "Đi với cậu bé" cô nói với Jones. "Cậu bé cần anh" Jones gật đầu, quét mắt qua chiếc váy lùm lùm của cô, tóc cô không được buộc, sơn móng xanh trên chân, trước khi anh nhìn vào mắt cô "Anh cứ nghĩ là anh mất em rồi, Mel" anh nói "Tối hôm đó-anhđã quát em bởi vì anh chưa bao giờ sợ hãi đến thế trong đời. Điều đó là sai, nhưng làm ơn hãy để anh xin lỗi." Anh quay đi và bước ra khỏi cửa. *** "Jones." Cowboy bật dậy trong lều, đột nhiên tỉnh táo, tự hỏi tâm trí anh cuối cùng cũng bắt đầu chìm vào giấc. Anh có thể đã ngủ sâu, anh nghe thấy tiếng Melody gọi tên anh. Dĩ nhiên rồi, anh có thể đã mơ một giấc mơ khiêu gợi về cô. "Jones?" Đó là cô. Anh có thể trông thấy chiếc bóng không thể nhầm lẫn của cô bên ngoài lều. Anh với tay lên mở khóa lều "Mel, em có ổn không?" "Em ổn" Cô đang mặc một chiếc áo ngủ cùng chiếc áo khoác, và cô hơi rùng mình trong không khí lạnh ban đêm. "Nhưng chúng ta vừa nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình Vince Romanella". Cô nhìn chằm chằm vào bóng đen bên trong lều của anh. Anh mừng là trời đang tối và mừng vì chếc túi ngủ vẫn đang bao phủ hầu hết cơ thể anh, bao gồm cả sự kích thích cực kỳ, trực tiếp từ giấc mơ lúc trước. "Jones, Andy không ở đây với anh, phải không?" "Không" Anh mở khóa lều rộng hơn một chút "Em yêu, bên ngoài đang đóng băng. Vào đây đi" "Trong đó thì cũng đóng băng thôi" cô chỉ ra, không di chuyển tới gần hơn. Anh không thể trông thấy đôi mắt cô trong bóng tối. "Em không biết làm cách nào mà anh chịu được." "Nó cũng không tệ lắm". Chiếc túi ngủ của anh đẹp và ấm. Và giấc mơ anh đã có cùng Melody cũng đủ hâm nóng toàn bộ tiểu bang Massachusetts. "Jones. Andy mất tích rồi. Vince nói rằng ông ấy nghe thấy tiếng động, và khi ông ấy đứng dậy để kiểm tra cậu bé, ông ấy nhìn vào phòng Andy và giường cậu bé trống trơn." Cowboy túm lấy quần jean nhanh chóng chui vào, vật lộn với khóa kéo và sự kích thích của mình "Mấy giờ rồi?" "Gần 4 giờ. Vince nghĩ là Andy đã đi vào khoảng lúc nửa đêm, khi ông ấy và Kirsty đi ngủ. Tom Beatrice đang tổ chức một cuộc tìm kiếm." Anh kéo đôi bốt của mình và túm lấy áo thun và áo khoác. "Anh dùng điện thoại của em được không?" "Dĩ nhiên" Cô di chuyển sang bên để anh chui ra khỏi lều. "Anh biết cậu bé có thể đi đâu không?" Anh kéo khóa lại để ngăn không cho bất kỳ loài động vật đi lạc nào vào, sau đó đứng thẳng lên, mặc áo thun vào trong khi họ đi về phía ngôi nhà. "Không. Thằng bé không nói chuyện với anh ở đồn cảnh sát. Và tất cả những gì thằng bé nói với cảnh sát trưởng rằng nó sẽ dàn xếp và nói dối." Với những ngón tay thiếu kiên nhẫn, anh cố gắng gỡ một nút rối trên tóc. "Anh có thể tin rằng nếu chỉ có dấu vân tay của thằng bé được tìm thấy, em biết đấy, đôi khi giống như chỉ có một lon soda duy nhất, hoặc vài thứ ở đâu đó." Anh bỏ tóc ra trong khi mở cửa cho Melody, bước theo cô vào căn bếp sáng trưng, ấm cúng. Brittany cũng đã tỉnh giấc và đang nói chuyện điện thoại. "Tuy nhiên theo báo cáo của cảnh sát, dấu vân tay của thằng bé trên đồ nội thất, trên tường, trong mỗi phòng. Anh đã ở trong căn phòng đó và điều đó là không thể phủ nhận." "Nhưng thằng bé đã phủ nhận" Melody nói, đôi mắt xanh của cô mở to "Và còn hơn cả gay gắt, em đã nghe mà" Cô hạ người xuống một trong những chiếc ghế bếp, di chuyển không thoải mái, như thể lưng cô lại đau nữa. Còn gì mới nữa? Không bận tâm thực tế rằng anh biết làm cách nào để khống chế một tên giết người-cô sẽ không để anh tới đủ gần để giúp cô. Nhưng bất chấp sự khó chịu rõ ràng của cô, cô trông vẫn đặc biệt đáng yêu đêm nay. Cô búi tóc mình thành một búi đơn giản, nhưng khi cô ngủ, vào lọn đã xõa ra. Chúng thả một cách duyên dáng, tinh tế, quanh mặt cô. Dù không trang điểm chút nào, cô trông vẫn tươi trẻ và đầy ngọt ngào. Trong giấc mơ của anh, cô cười với anh tinh quái trước khi cô cúi xuống và... Đừng nghĩ đến nó, Cowboy cảnh báo bản thân. Cũng nhiều như anh không muốn, anh không thể để suy nghĩ của mình lang thang theo chiều hướng đó lúc này. Thay vào đó anh phải suy nghĩ về Andy Marshall ngốc nghếch. Cậu bé đang cố gắng chứng minh cái chết tiệt gì chứ? "Bỏ chạy như thế này giống như một lời thú tội khá hùng hồn." Cowboy chỉ ra. "Đôi khi người ta bỏ chạy vì sợ hãi" Melody đã nói nhiều hơn về Andy-anh biết bởi vì cô đột nhiên không đáp lại ánh mắt anh nữa. "Đôi khi người ta không nhận ra rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều sợ hãi điều gì đó." Anh phản đối "Điều tốt nhất là nên đối mắt với nỗi sợ hãi. Tìm hiểu tất cả về nó. Sau đó học cách sống chung với nó. Tri thức là một chặng đường dài ngay cả khi nó là con quái vật đáng sợ nhất." "Đó là những gì anh đang làm với em à?" Cô hỏi, thậm chí còn không thèm giả vờ rằng đang nói về Andy. "Học cách sống với nỗi sợ hãi? Đối mặt với nỗi sợ hãi của một cam kết suốt đời? Và đừng cố gắng giả vờ rằng ý nghĩ kết hôn với em không làm anh sợ muốn chết, em biết đấy." Anh đối diện với sự thật. Tại sao không? Anh chẳng còn gì để mất. "Em nói đúng" anh nói "Nó làm anhlo sợ. Nhưng anh đã từng thực hiện những thứ đáng sợ trước đây và trở thành một người đàn ông tốt hơn nhờ nó." Trước khi Melody có thể trả lời, Brittany đã dập máy dứt khoát. "Họ đang bắt đầu tìm kiếm khu mỏ." cô tuyên bố. "Alex Parks chỉ nói với cha cậu bé rằng Andy đã gọi cho thằng bé và nói với nó gặp nhau trong khu rừng sau nửa đêm. Alex tuyên bố rằng nó không đến, nhưng chị có cảm giác sốt ruột là đó chưa phải toàn bộ câu chuyện thằng bé này nói. Bất cứ ai sẵn sàng và có thể đều có thể đến khu mỏ." Melody đứng dậy. "Em sẽ đi thay đồ" "Sẵn sàng và có thể, em thân yêu" Brittany nói "Không sẵn sàng cho người mang thai bảy tháng rưỡi." "Nhưng em muốn giúp!" "Giúp bằng cách đưa anh chàng Trung úy chìa khóa xe và vẫy chào tạm biệt" Brittany nói với em gái "Em không thật sự nghĩ Cowboy có thể toàn tâm toàn ý đi tìm Andy trong khi còn phải lo lắng về em, phải không?" Melody nhìn thẳng vào anh "Vậy thì...chỉ không cần lo lắng về em thôi" Cowboy mỉm cười buồn bã. "Em yêu, đó là kiểu yêu cầu anh thôi ngừng thở đi." Cô trông như thể sắp khóc. "Chìa khóa của em ở chỗ cửa" cô nói với anh "Đi xe của em. Nhưng gọi lại ngay khi anh phát hiện ra điều gì." *** Vào lúc 7:45, Melody bắt đầu mệt mỏi vì chờ đợi. Jones không gọi lại. Anh vẫn không gọi lại. May mắn là, Brittany cũng mệt mỏi vì phải chờ đợi. Vào lúc 8:00, Brittany đã lái xe của mình xuống cuối đường khu mỏ. Con đường hẹp, hai bên đầy ô tô đỗ dài khoảng nửa dặm. "Em nên ra khỏi xe" Britt nói với cô "Chị sẽ đỗ xe và đi bộ trở lại" "Chị có chắc không?" Melody hỏi. Brittany nhướn mày "Em có thật sự tin là chị sẽ để em lại dưới trời lạnh và sau đó để em đi bộ thêm nửa dặm không? Chị nên đi kiểm tra não khi để em lại đây-và tất cả chỉ vì lợi ích của một thằng bé ngu ngốc" "Thằng bé không ngu ngốc" Melody mở cửa. "Thằng bé cực kỳ ngu ngốc" Britt lập luận "Thằng bé không gọi cho chị trước khi bỏ chạy. Chị biết thằng bé không phải người phá hoại ngôi nhà đó." Melody nhìn chằm chằm chị gái mình: "Chị biết à?" "Ừ, và chị nhận ra trong khi chúng ta lái xe ở đây rằng chị cũng có thể chứng minh điều đó. Đứa trẻ đó vào mạng, sử dụng máy tính của chị mỗi tối, đúng không? Chị đã đi làm vào cái đêm đột nhập đó, và em đã lên giường, nhưng Andy đang ở nhà chúng ta, trước máy tính của chị. Chị chỉ nhận ra chị đã nhận e-mail từ thằng bé ở cơ quan đêm hôm đó. Trừ khi cậu bé sắp đặt kế hoạch cho việc đó, chị có thể cho cậu bé một chứng cứ ngoại phạm vô cùng vững chắc. Và dù có hay không một sự sắp đặt thì cũng vẫn đủ để chứng minh. Chị chỉ cần đăng nhập vào tài khoản của chị. Nó sẽ chứng minh cậu bé cũng đăng nhập và sử dụng internet đêm hôm đó" "Chị thật sự tin rằng Andy vô tội-?" Brittany nhún vai "Well, yeah. Thằng bé nói không làm điều đó. Đứa trẻ đó có thể là một cái nhọt ở mông, nhưng chị đã thấy thằng bé khá dễ thương trong tuần qua, và thằng bé không phải đứa nói dối." "Nhưng tất cả những dấu vân tay..." "Chị biết. Chị không nên nói ra điều đó, nhưng nếu Andy nói thằng bé không làm, vậy thì nó không làm" "Em nghĩ chị nên nói chuyện này với Tom Beatice ngay lập tức" Melody nói. Cô mỉm cười. "Trong tất cả mọi người. Em không nghĩ chị lại là chiến thắng của Andy." "Yeah, well, Chị đã sai về thằng bé. Thằng bé khá được". Sự lo lắng lướt qua khuôn mặt cô. "Chị hy vọng thằng bé ổn" "Jones sẽ tìm thấy cậu bé" Melody nói với chị gái khi cô ra khỏi xe. Cô đã đặt hết niềm tin vào người lính SEAL. Đây là việc anh làm rất giỏi, Giải cứu con tin và hạ các tay súng và tìm kiếm cậu bé bị mất tích đều là những việc được dán nhãn 'dễ như ăn bánh'. "Đừng đi xa hơn khu mỏ" Brittany đe dọa, dựa người lên ghế nhìn cô. "Nếu chị quay trở lại đây và thấy em làm gì đó điên rồ, giống như tham gia vào đội tìm kiếm, chị thề là chị sẽ không để em ra khỏi nhà thêm lần nào nữa." "Em sẽ không tham gia vào đội tìm kiếm, em hứa" Đó cũng là lúc Melody trông thấy họ "Ôi chúa ơi" "Em ổn không?" "Thuyền kìa, Britt". Có hai chiếc xe tải chở thuyền đậu lộn xộn ở góc đường, cả hai đều có thùng xe phía sau. Chúng trống rỗng, như thể các chiếc thuyền đều được sử dụng. "Họ đang nạo vét các mỏ đá" Brittany đỗ xe và tắt động cơ. Cô mở cửa xe, sau đó đứng nhìn qua nóc xe. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, nhưng cô lắc đầu từ chối. "Không thể nào. Điều đó là không cần thiết." Melody chớp nước mắt. "Vâng, chị biết đấy." Brittany đóng sầm cửa xe, để xe ngay tại đó, chặn đầu ít nhất bốn chiếc xe khác "Không, không thể nào" Giọng nói của cô vang vọng, quyết tâm. Mel đi theo chị gái xuống dưới đường mòn dẫn đến khu mỏ bị ngập. Một đám đông đang tụ tập. Cô có thể trông thấy Estelle Warner và Peggy Rogers, đứng giữa các nhân viên khác của câu lạc bộ phụ nữ đang đi những bốt việt dã và mặc quần jean. Tom Beatrice cùng gần như toàn bộ lực lượng cảnh sát Appleton đang nói chuyện với một vài chuyên viên chính phủ cùng Vince và Kirsty Romanella đang đứng gần đó. Ngay cả Alex Parks cũng đã tới, ngồi trên một tảng đá, như thể thằng bé sắp khóc. Và xung quanh là tất cả những người đều đang tình nguyện tìm kiếm Andy trong rừng. "Họ không tìm dưới nước." Brittany đang che mắt bằng tay, cô gắng để quan sát dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm. "Họ đang làm gì vậy?" Jones bước ra khỏi một trong hai chiếc thuyền. Dù anh đứng quá xa để có thể nhìn rõ, Melody vẫn nhận ra anh từ dáng người dễ nhìn. Đó là, mũ bóng chày anh đang đội trên đầu và thực tế là, dù nước vô cùng lạnh, anh chỉ mặc một chiếc ao mở cúc. Người đàn ông này hoàn toàn miễn dịch với cái lạnh. "Nước quá sâu để nạo vét lòng hồ" Melody quay lại để trông thấy Estelle Warner đang đứng sau họ. "Họ đang sử dụng một vài thiết bị sóng âm để cố gắng tìm được bất cứ thứ gì dưới đáy hồ." Người phụ nữ lớn tuổi cho biết "Mỏ đá cũ này có vài nơi sâu đến 300 mét. Thậm chí có chỗ khác còn sâu hơn." "Họ không chắc là cậu bé có ở đó." Tim Melody nảy lên tận họng "Họ không tìm ở bất kỳ nơi nào khác sao?" "Xét đến thực tế là một nhân chứng đã trông thấy cậu bé bước xuống nước, và người ta tìm thấy quần áo của cậu bé chính xác ở nơi mà nhân chứng trông thấy..." "Ôi không..." Brittany nắm lấy tay Melody Estelle trông thậm chí còn nghiêm túc hơn bình thường. "Tôi e là vậy. Có vẻ như Parks đã gặp Andy Marshall ở đây lần cuối vào buổi tối. Từ những gì cậu ta nói, Andy đã luôn cố gắng để đánh nhau, và lần này cũng không khác mấy. Andy đã thách Parks bơi qua khu mỏ, và khi Parks quay lại, Andy đã cởi đồ và trầm mình xuống nước. Ở đó đóng băng, nhưng đứa trẻ hoang dã đó đơn giản chỉ trầm mình xuống." Cả hai chiếc tàu đang trên đường vào bờ. Jones đã cởi mũ bóng chày và gạt tóc ra khỏi mặt, túm chặt lại kiểu tóc đuôi ngựa. Như Melody quan sát, anh đã đội lại chiếc mũ, đảm bảo nó được giữ chặt trên đầu. Khi anh đến gần hơn, cô có thể trông thấy gương mặt anh có phần ảm đạm. "Rõ ràng Parks đã không thấy Andy nổi lên" Estelle nói với họ "Thằng bé nói đã tìm kiếm một lúc, gọi tên Andy, nhưng không thấy trả lời. Dĩ nhiên, trời tối và rất khó để nhìn thấy thứ gì, có vẻ thằng bé đã nhảy xuống sai chỗ, đập đầu vào một tảng đá, Hoặc có thể cái lạnh đã tóm được thằng bé." Brittany siết chặt những ngón tay Melody. "Làm ơn đừng để họ tìm thấy thứ gì." Cô thì thầm. "Đó chính là anh chàng Trung úy của cô" Estelle nói với Melody. "Cậu ta đã xem xét mấy bộ quần áo của Andy-ở phía bên phải, nơi mà Parks đã nói với họ-và cậu ta đã gọi vài cuộc tới Boston. Và anh chàng khác đen xì, đã ở đây cũng được vài giờ cùng với thiết bị dò tìm. Mang theo cả thiết bị lặn nữa." Harvard. Là Harvard ở trên chiến thuyền với Jones. Melody giờ có thể trông thấy anh, cao hơn tất cả mọi người, kể cả Jones. Đầu anh cạo trọc phản chiếu dưới ánh mặt trời. Biểu hiện của anh, cũng như Jones. Không mấy vui vẻ. Melody trông thấy Jones đã nhận ra cô khi anh trèo khỏi thuyền. Cô thấy anh ngần ngại, liếc nhanh về phía Harvard, và cô biết. Anh không nói với bạn mình rằng cô đang mang thai. Nó sẽ cực kỳ buồn cười nếu như tình hình hiện tại không quá nghiêm túc. Tuy nhiên, anh đang bước về phía cô, và Melody biết khi cô nhìn vài mắt anh rằng phản ứng của Harvard về việc cô mang thai không nhiều như anh đã lo lắng. Anh không nói chào, không lải nhải "Em yêu, bọn anh nghĩ thằng bé ở dưới đó" Brittany gục xuống. Estelle ở bên cạnh ôm chặt cô-hai kẻ không ưa nhau giờ ở cùng trên một chiến tuyến-thông qua cái chết của một đứa trẻ. "Không." Melody thì thầm. Nhưng cô thấy thể trông thấy sự thật rõ rành rành như được viết trên văn bản qua đôi mắt xanh lá đầy giống tố của Jones. Anh trông mạnh mẽ và giận dữ. "Đó là lỗi của anh." Giọng anh khàn và khô khốc như đôi mắt anh "Anh đã nghĩ thằng bé đã sẵn sàng để học một vài nguyên tắc. Anh đã đưa thằng bé ra ngoài, tập luyện. Anh đã nói với thằng bé rằng SEAL phải có đủ thể lực để chống lại nước lạnh. Anh nói với thằng bé về Tuần địa ngục-về việc bị trói trong nước đóng băng. Thằng bé muốn thử-thử bơi trong khu mỏ, vậy nên anh để thằng bé làm điều đó. Bọn anh chỉ nhảy vào và nhảy ra. Anh chỉ nghĩ anh muốn để thẳng bé thử chút cảm giác của cái lạnh thấu xương." Anh dừng lại, hít sâu một hơi trước khi nói tiếp. "Đó là sai lầm của anh. Anh ko nên để thằng bé ở lại. Anh nên kéo nó ra. Anh không nên để thằng bé bị chuột rút hoặc tìm hiểu rằng khó khăn thế nào để bơi khi toàn bộ cơ thể lạnh cóng và tê cứng. Anh nghĩ anh có lẽ đã đưa cho thằng bé sự tự tin lệch lạc để thử lần nữa" "Điều đó vẫn không khiến cho chuyện này trở thành lỗi của anh." Melody muốn vươn tới chỗ anh, đưa tay ôm lấy anh, nhưng anh dường như quá xa cách, quá mạnh mẽ và kiên cường, quá dữ dội và cứng rắn và khó tiếp cận. Harvard đến đứng cạnh họ, và cô có thể cảm thấy đôi mắt tò mò của anh hướng về phía mình, nhưng cô không rời mắt khỏi Jones. Cô không thể rời mắt. Anh đang thật sự đổ lỗi cho mình về thảm kịch này. "Đó là lỗi của anh. Anh đã nói với cậu bé về bạn cùng bơi-về cách SEALs không bao giờ bơi hoặc lặn mà không cùng một thành viên trong nhóm, nhưng anh thấy thằng bé đã phá vỡ quy tắc bằng cách bơi một mình trong mỏ." "Lính mới, chúng ta nên thử lặn" Harvard nói khẽ "Nếu chúng ta phải xuống sâu 175 feet, cũng khá mất thời gian đấy". Khi Melody liếc nhìn anh, anh gật đầu. "Cô thế nào, Melody? Cô trông có vẻ...khỏe" "Anh làm ơn nói với anh ấy, rằng đây không phải là lỗi của anh ấy?" "Quý cô đây nói nó không phải lỗi của cậu, Jones" Biểu hiện của Jones không thay đổi khi anh quay đi. "Ừ, Phải. Kết thúc chuyện này thôi." Melody không thể đứng thêm một giây nào nữa. Cô đưa tay ra, túm lấy anh "Harlan-" Có tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh, ngạc nhiên rằng cô thực sự đã sử dụng tên anh, ngạc nhiên rằng cô thật sự chạm vào anh, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng đóng băng, cùng mọi thứ khác anh cảm nhận, thậm chí cả ngón tay anh cũng đang lạnh cóng. Cô biết sự tức giận này sẽ bảo vệ khi anh phải chống lại làn nước lạnh và mang cơ thể không còn sự sống của cậu bé họ đã hoàn toàn yêu mến trong vài tuần qua. Nhưng cô biết rõ hơn những gì anh cảm thấy-tất cả lỗi lầm và sự sợ hãi khủng khiếp, làm tê liệt anh-từ sâu bên trong. Sự giận dữ của anh không thể xóa nhòa cảm xúc của anh, nó chỉ có thể che giấu chúng. Cô biết anh khá rõ, cô nhận ra. Trong vài tuần qua, bất chấp những nỗ cực của cô để giữ khoảng cách, cô muốn đến gần để hiểu người đàn ông này một cách tỉ mỉ-anh nghĩ gì, anh cảm thấy chính xác như thế nào và cảm thấy gì. Cô cũng muốn biết sự im lặng của anh. Và cô đã trực tiếp trông thấy cách anh đối phó với nỗi sợ hãi. Anh giấu nó đằng sau vẻ lạnh lùng băng giá. "Hãy cẩn thận" Cô thì thầm. Một câu lạc bộ lặn của địa phương đã từng thường xuyên lui tới mỏ đá trong vài năm trở lại đây, cho đến khi có một người thiệt mạng và nó bị coi là quá nguy hiểm để trở thành một nơi để lặn. Đôi mắt của anh chẳng nói với cô điều gì, không có bên dưới vẻ băng giá, anh đang bị trọng thương. Anh gật đầu và thậm chí không buồn nở một nụ cười "Dễ như ăn bánh" "Chúng tôi sẽ xuống đó một lúc" Harvard nosiv ới cô "Lặn ở độ sâu này đòi hỏi phải nghỉ thường xuyên trên đường xuống và trở lên. Nó sẽ mất thời gian, và với cô, chờ ở trên bờ, nó sẽ dài vô tận. Cô có lẽ muốn về nhà và chờ điện thoại." "Jones đã quên mất cách sử dụng điện thoại rồi." Melody nói, vẫn nhìn chằm chằm và mắt anh. "Anh xin lỗi vì đã không gọi cho em" Anh nói lặng lẽ "nhưng tất cả những gì anh nhận được đều là tin xấu." Cảm xúc thay đổi trên gương mặt anh, và trong một nhịp tim, Melody nghĩ anh đang đầu hàng tất cả nỗi đau và khuỵu xuống như Brittany đã làm. Nhưng anh không. "Nó dường như là vô nghĩa khi khiến em lo lắng cho đến khi anh biết chắc chắn Andy đã chết" Anh nói dứt khoát, thẳng thắn, sử dụng sự giận dữ và đặt những cảm xúc khác trong vòng kiểm soát. "Chúng ta vẫn không dám chắc." Melody siết chặt tay anh. Những lời nói của cô hoàn toàn mạnh mẽ. Cô có thể thấy sự chắc chắn trong mắt Jones. "Về nhà đi" anh nói với cô. "Không" cô nói. Nếu anh không tìm thấy Andy dưới đó, anh sẽ cần cô ở đây-như cô cần anh. "Em sẽ chờ anh quay lại. Chúng ta có thể về nhà cùng nhau." Cô không thể tin được những lời đó thoát ra từ miệng mình. Về nhà cùng nhau... Biểu hiện của anh không thay đổi. Trong tích tắc, anh thậm chí không di chuyển. Nhưng sau đó, một cách nhanh chóng, anh kéo cô vào vòng tay anh và cô mạnh lên miệng cô. Cô bám lấy anh, hôn trả anh mãnh liệt, muốn anh, cần anh-và cần anh biết điều đó. Anh lùi lại, thở dốc. Anh không nói lời nào về nụ hôn đáng kinh ngạc đó. Anh chỉ cởi áo và đưa cho cô. "Rải nó xuống đất, em sẽ cần thứ gì đó khô ráo để ngồi." Giọng anh khắc nghiệt, và đôi mắt anh vẫn thức giận, nhưng anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bằng một ngón tay. "Anh không muốn em bị lạnh." Đó gần như thể anh nói anh yêu cô. Nó gần như thể họ là một cặp đôi đã ở bên nhau trong nhiều năm. "Hãy cẩn thận." Melody nói một lần nữa. Khi anh nhìn cô, đôi mắt anh trở nên ảm đạm. "Quá muộn rồi." anh nói lặng lẽ "Khi nó xảy đến với Andy, anh đã không đủ cẩn thận, và bây giờ đã quá muộn." Melody cố gắng không bật khóc khi anh quay người và bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]