Huy hiệu Quốc phục trong mắt rất nhiều người là chuyện xa vời, với không tới, nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp thì không tinh là khó khăn.
Tuyển thủ chuyên nghiệp không chơi với bảng xếp hạng này chẳng qua chỉ là vì không có thời gian.
Mỗi ngày luyện bổ binh, chú ý chi tiết nhỏ, phục bàn thi đấu, nghiên cứu đối thủ, còn có huấn luyện thi đấu. Thời gian đâu ra mà lấy mấy tướng xoát tới vài ngàn chiến lực?
Thời điểm kiếp trước, nhiều tướng của Diệp Thiếu Dương cũng chưa chạm tới top 1 Quốc nội.
Phần lớn mấy danh hiệu này sẽ ở trong tay streamer, dù sao bọn họ có thời gian mỗi ngày tổ đội, tăng chiến lực, Quốc phục ngọn cũng là thương hiệu cá nhân của họ.
Nhưng, tất cả mọi người cần biết, Diệp Thiếu Dương mới là người chơi lợi hại nhất mấy vị tướng đó.
Đời này, cậu còn chưa chính thức là tuyển thủ.
Thời gian rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương đón xe về, mở cửa vào nhà.
Tiểu Thụy lập tức chạy qua hỏi: "Anh, sao rồi, bọn họ nói như nào?"
Tiểu Bạch cũng meo meo chạy tới cọ ống quần cậu. Đại khái chắc là coi như cậu đi ra ngoài săn, về rồi sẽ có đồ ăn ngon.
Diệp Thiếu Dương ôm lấy Tiểu Bạch, thần sắc bình tĩnh: "Dẹp bỏ rồi."
Tiểu Bạch nghi hoặc quay đầu nhìn chủ nhân: "Meo meo?"
Nụ cười của Tiểu Thụy hơi cứng đờ, trầm mặc vài giây, mới nhỏ giọng nói: "Anh, là điều kiện của họ hà khắc quá hả? Không ấy tụi mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/esports-duong-giua-toan-nang/1983170/chuong-23.html