Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tần tiên sinh, xin hãy tự trọng."
Tần An vô thức quay đầu lại, hắn giật mình khi nhìn thấy người tới là Cố Viên.
Tô Triết Dạ lập tức co chân, giật đầu gối lên.
"A---------"
Tần An lập tức hét một tiếng thảm thiết, buông tay ra, che chặt đấy quần, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn: "Tô....Đồ khốn kiếp....."
Lông mày Cố Viên nhíu lại, sức đá của Tô Triết Dạ....nhìn thôi đã thấy đau.
Và cậu ấy dường như không cần sự giúp đỡ của mình.
Im lặng hai giây, ánh mắt Cố Viên đột nhiên rơi vào làn da lộ ra trên cổ áo của thiếu niên.
Cậu ấy thực sự rất trắng, làn da mịn như kem, không tỳ vết, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu.
Cố Viên mím nhẹ môi, đi tới bên cạnh Tô Triết Dạ, cởi áo vest khoác lên vai cậu.
Tất nhiên người ngoài vẫn có thể nhìn thấy mảng tuyết trắng rông lớn, đầu ngón tay của Cố Viên khựng lại, sau đó anh khôi phục tư thế mặc quần áo, bắt đầu cài cúc áo từ trên xuống dưới cho Tô Triết Dạ.
Động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề có dấu vết phân tâm.
Sau khi cơn đau đánh vào linh hồn nguôi ngoai, Tần An ngẩng đầu nhìn lên thấy một màn này.
- -Tô Triết Dạ ngồi trên bàn, bắt chéo chân, hơi nâng cằm, cúi đầu nhìn hắn.
Mái tóc đen rải rác hai bên má, môi mỏng hơi cong, đôi mắt sáng màu không ẩn chứa một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/esports-dung-cau-nua/3331809/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.