"Ưm......" Úc Ngạn che lại đôi mắt, giữa khe hở ngón tay, hoa văn bên ngoài Dị hạch biến hóa hỗn độn, tụ lại thành con ngươi hình chữ nhật ngang đặc trưng của dê.
Màn hình máy phân tích trữ hạch cũng đã xảy ra biến hóa theo, hình ảnh con dê thu nhỏ lại di chuyển đến bên trái, mà phía bên phải thì xuất hiện một cái đếm ngược, bắt đầu từ mười phút, từng giây một giảm bớt.
"Úc Ngạn, cậu thiết lập liên kết với viên hạch đó? Cậu không thể hỏi tôi trước một chút sao...... Ách!" Chiêu Nhiên nôn nóng tới cực điểm, tất cả lực chú ý đều ở trên người Úc Ngạn, lúc hắn nói chuyện với tai nghe, người đầu dê phát ra một tiếng kêu be cao vút, đồng thời lao tới nơi phát ra âm thanh.
Chỗ đáng sợ nhất của người đầu dê phải thuộc về hai chiếc sừng dê sắc bén như lưỡi dao trên đầu nó kia, bén nhọn tỏa sáng, chỉ cần nhẹ nhàng khều một cái, đối thủ nhất định bị chọc nát ruột, máu thịt tràn lan.
Chiêu Nhiên nhảy về trước, đôi tay bám lấy ống dẫn sắt thép trên trần nhà, kéo toàn bộ cơ thể đung đưa, uyển chuyển nhẹ nhàng đến giống như là khăn đỏ trong tay của võ sĩ đấu bò vậy, dễ dàng tránh thoát một lần đâm vào mãnh liệt của người đầu dê.
Gia hỏa này mạnh hơn nhiều cái con bị giết chết ở cửa phòng điều khiển kia, hơi thở nguy hiểm giống như bình ga bị vặn ra, nhanh chóng quét sạch toàn bộ hành lang.
"Con dê đáng chết, làm lỡ đại sự của tao......" Chiêu Nhiên trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định với nó, quan sát hành động của nó. Bản thân từng tay không giết Dị thể không có một ngàn cũng có tám trăm, con này rắn chắc đến không giống bình thường.
Dị thể Đầu dê triệt để bị trêu chọc chọc tức, gào rống đi vòng trở về, Chiêu Nhiên nín thở trong bóng đêm, nhân cơ hội ngắn ngủi người đầu dê bị lạc phương hướng, bay đạp vách tường xoay người treo ở trước ngực người đầu dê, tay trái bằng một loại mềm cứng đâm sâu về phía trước, đầu ngón tay như dao, sắc bén đâm xuyên qua phần bụng của người đầu dê, cổ tay xoay kéo ra ngoài, từ trong máu thịt trực tiếp lôi ra một viên Dị hạch.
Viên Dị hạch này có màu xanh kim cương, màu sắc rất tươi sáng.
Nhưng con quái vật kia cực kỳ ngoan cường, thế mà lại không có một tia tạm dừng tiếp tục lao tới Chiêu Nhiên, sừng dê sắc bén trong giây lát thật sâu hoàn toàn đi vào vách tường, bùm một tiếng, lớp tường nứt nổ ra, khói bụi bay khắp nơi, Chiêu Nhiên đâm thật mạnh vào trên mặt tường, lưng đâm ra một vết lõm thật lớn trên tường.
Trong cơ thể nó, không chỉ có một viên hạch?
Băng gạc cầm máu ở bên bụng của Chiêu Nhiên hoàn toàn thấm đẫm máu tươi, thấm ra vải dệt, dọc theo vạt áo sơ mi nhỏ giọt xuống dưới. Đáng tiếc vết thương này quá vướng víu, hơi động một chút liền sẽ làm cho tứ chi thoát lực trong giây lát, nếu không thì sao sẽ lãng phí thời gian dài như vậy trên người kẻ hèn một đầu dê chứ.
Lúc này tuy rằng không bị sừng dê kia chọc lủng bụng, lại bị mắc kẹt cứng ở chỗ cao vách tường, hai chân treo lơ lửng không có chỗ mượn lực.
Hắn đóng mic tai nghe, ngón tay mơn trớn đường vân của sừng dê, chầm chậm hỏi nó: "Sớm không tới gây sự, lại cứ chọn hôm nay...... Tao nên xử trí mày như thế nào đây?"
Khoé môi hẹp dài của Chiêu Nhiên nứt ra, đau đớn làm cho hai mắt hắn sung huyết, ở trong hoàn cảnh tối tăm dần dần bốc cháy lên màu màu đỏ tươi.
"Coi như mày xui rồi, bé dê con, kiếp sau đừng có tới cản chuyện của tao."
Người đầu dê ngã xuống, giống như bị thứ quỷ dị gì đó mắc ở trên đùi, nó lắc đầu lâu nặng nề nhìn xuống chân, nhưng dưới hông một mảnh tối tăm.
Chiêu Nhiên bả vai run rẩy, nhịn không được cười lên, lại bị ngữ điệu lãnh đạm trong tai nghe truyền đến đánh gãy.
"Phỏng vấn quan, cách đầu của nó xa một chút."
"Hửm?" Chiêu Nhiên thu liễm biểu tình, cảm nhận được tiếng gió thổi run rẩy đến từ chỗ sâu hành lang, lập tức ngẩng đầu lên dán thân thể tới trên vách tường, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang sâu thẳm.
Mấy cánh cửa phòng bệnh bị người đầu dê đâm cháy, một số bức tường chỉ còn lại tàn tích đổ nát, hàng rào sắt ngoài cửa sổ phân ánh sáng trăng thành từng mảnh góc cạnh rõ ràng.
Một đạo hàn quang xoay tròn từ trong bóng đêm bay tới, đó là một con dao găm thép, lượn vòng bay tới đầu dê.
Cổ lực đạo trầm trọng tấn mãnh kia, không nghiêng không lệch bắn trúng chỗ thái dương của đầu lâu dê, người đầu dê giống như đã bị một viên đạn magnum bắn vào, bị bật ra ngoài.
Mất đi sự chống đỡ của sừng dê, Chiêu Nhiên bị đóng ở trên tường rơi xuống, mũi chân chạm đất nhảy lui hai bước, vọng về phương hướng của dao găm.
Hành lang sâu thẳm, xuất hiện hình dáng một người, đầu mọc ra sừng dê uốn lượn, chỗ mắt trái khảm một con mắt dê màu lam nhạt, theo bước đi kéo ra một đạo lam quang tàn lưu.
Úc Ngạn dần dần tách ra khỏi vực sâu sau lưng, đi vào trong ánh mắt của Chiêu Nhiên.
Trải qua đoạn quá trình thích ứng đau khổ, mắt dê đã chuyển động tự nhiên như đôi mắt bình thường. Có điều Úc Ngạn cũng không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Chiêu Nhiên nhẹ nhàng nhảy đến bên người Úc Ngạn, nhíu mày ngăn miệng vết thương giảm bớt đau đớn, lúc lấy tay ra, lòng bàn tay dính một đám máu bẩn.
Hắn không để ý nhiều, mà là bắt lấy cổ áo Úc Ngạn, túm người đến trước mặt, liếc cậu: "Tối như vậy, gần như vậy, cậu còn dám ném dao hén, cắm trúng tôi thì làm sao đây."
Úc Ngạn rũ mắt moi moi đầu ngón tay, đúng sự thật trả lời: "Phỏng vấn sẽ không thông qua. Ném dao quả thật có nguy hiểm, nếu là súng mà nói, tôi nhất định sẽ không bắn trúng anh, phỏng vấn quan."
Phỏng vấn sẽ không thông qua. Chiêu Nhiên giữ nụ cười mỉm, nổi trận lôi đình.
Hắn nhìn máy phân tích trữ hạch treo bên hông Úc Ngạn, hiển thị thời gian sử dụng còn lại 07:56.
"Ai dạy cậu nhặt được đồ liền nhét vào trong mắt thế hả, còn là sinh viên chắc." Chiêu Nhiên bất đắc dĩ, đẩy cậu về phía trước một phen, "Hiệu quả tăng cường sức mạnh cùng nhanh nhẹn còn thừa tám phút, đừng lãng phí."
Sự ngoan cường của người đầu dê vượt xa Úc Ngạn tưởng tượng, bị ngọn lửa đốt cháy, một cây dao xuyên ngang huyệt thái dương thế mà còn chưa có chết bất đắc kỳ tử, nó cứ để đầu cắm dao như vậy mà đứng lên, hai con mắt dê chuyển động không ăn khớp, quỷ dị đến cực điểm.
Lông bị đốt cháy xém của người đầu dê cuộn lại dán ở trên làn da dày thô ráp, đầu lâu cốt chất hóa cao cao nâng lên, lỗ mũi phun ra hai luồng khí nóng, sát ý trong cơ thể đã không thể kìm chế mà phun trào bốn phía, gót sắt đập vài cái trên đất, điên cuồng mà hướng hai người đâm tới.
"Lùi cái gì, biểu hiện cho tốt." Chiêu Nhiên ngăn cản đường lui của Úc Ngạn, mở ra còi báo động trên máy phân tích trữ hạch, "Lên đi, chơi nó."
Còi báo động phát ra tạp âm tích tích tích chói tai, mục tiêu của người đầu dê lập tức tỏa định trên người Úc Ngạn.
".....!" Úc Ngạn đành phải căng da đầu bước một bước về trước, bất ngờ chính là, một loại tốc độ dữ dội xưa nay chưa từng có bùng nổ dưới chân, cậu chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng nhảy lên, liền bắn ra bay lên, lưng xẹt qua trần nhà, thân thể linh hoạt tràn ngập sức mạnh giống con dê.
Chiêu Nhiên đè miệng vết thương dịch đến bên tường, nhưng ánh mắt vẫn như cũ lưu lại trong chiến cuộc, mở ra mic tai nghe.
"Đừng tấn công lung tung, nơi xa nửa mét bên tay trái của cậu có một ống sưởi có thể đặt chân. "
"Nó đang tiếp cận cậu ở hướng một giờ, muốn bắt lấy chân cậu, cậu có ba giây vòng đến phía sau nó, đừng sợ, trực tiếp nhảy. "
Dưới tạp âm của còi báo động quấy nhiễu, người đầu dê căn bản phân không rõ là ai đang chủ đạo trận chiến cuộc này.
Úc Ngạn hai chân trước sau ngồi xổm trên ống sưởi giữ cân bằng, cậu do dự một chút, nguyên nhân chính là vì ngắn ngủi chần chờ này, cậu chưa kịp làm theo chỉ thị của Chiêu Nhiên, quả thực một bàn tay to bao phủ lông đen liền từ trong bóng tối lướt tới.
Cậu bị bắt phải tránh, có chút không biết làm sao.
"Ồ, đừng hoảng, đường lối hành động tôi cho tay mới khả năng chịu lỗi thường rất cao. Hiện tại bắt lấy dao găm trên đầu nó, rút ra. "
Úc Ngạn nhắm chuẩn phương hướng, nhảy lên một bước, tay phải vừa vặn nắm lấy đầu cán dao găm, cặp chân dài đạp ra ngoài một cái, dựa lực phản tác dụng rút dao găm ra, người đầu dê lảo đảo một cái, nhưng sức lực này còn chưa đủ để làm nó ngã ngửa.
"Nó sẽ tấn công chỗ yếu bên trái của cậu, xoay người, chính là hiện tại, bắt lấy sừng nó. "
Tranh thủ lúc người đầu dê lao tới, Úc Ngạn một tay cầm dao găm đâm vào sống lưng vừa dày vừa nặng của nó, giống như rìu leo núi vậy, mượn điểm dừng chân này lật mình lên sau lưng người đầu dê, đôi tay nắm chặt sừng dê, dùng hết toàn lực khống chế phương hướng của nó.
Úc Ngạn dồn dập mà thở phì phò, trái tim gần như treo ở trên không, thầm nghĩ lúc ở trạm y tá, nó không có đánh giỏi như vậy...... Chẳng lẽ sức mạnh của Dị thể sẽ theo thời gian đột biến kéo dài mà tăng cường?
Người đầu dê điên cuồng lắc đầu lâu, thân hình khổng lồ không màng tất cả đâm về bức tường phía sau, muốn nghiền nát nhân loại dính ở trên lưng thành thịt vụn.
Chiêu Nhiên thấy Úc Ngạn sắp bất lợi dưới tay người đầu dê kia, bỗng nhiên nhấc chân khều bình chữa cháy của góc phòng cháy, đá qua chỗ Úc Ngạn.
Năng lực thích ứng của Úc Ngạn còn mạnh hơn trong tưởng tượng, ngắn ngủn vài phút đã sinh ra ăn ý với Chiêu Nhiên, không cần bất luận ngôn ngữ giải thích gì, liền hoàn toàn hiểu ý hắn -- Bắt lấy thời cơ, dùng sức ném ra dao găm, dao găm xoay ở không trung vù vù bay tới, cắm thật sâu vào vỏ ngoài bình chữa cháy.
Năng lực cơ bản của Quái Thái Hạch - Sừng Dê là "Tăng cường sức mạnh cùng nhanh nhẹn", sức mạnh kéo dài tới trên vũ khí Úc Ngạn cầm trong tay, va chạm dao găm gây cho bình chữa cháy không thua gì một viên đạn bay với tốc độ cao cả.
Tiếng nổ tung thật lớn chấn động đến sinh vật có mặt da đầu tê dại, bột trắng của bình chữa cháy bay đầy trời, nháy mắt tràn ngập nửa cái hành lang.
Người đầu dê ngâm trong dày đặc bột phấn triệt để mất đi tầm nhìn, thính giác cũng bị tiếng nổ thật lớn vừa rồi hoàn toàn nhiễu loạn, đầu óc ong ong, ngũ cảm mất hết.
Úc Ngạn bay thân lên, cưỡi trên đầu Dị thể Đầu dê, hai đầu gối kẹp chặt đầu lâu cứng rắn kia, hung ác vặn một cái.
Tiếng xương cốt vỡ vụn liên tiếp làm miệng người mỏi nhừ, thân hình của người đầu dê như nhà cao tầng rung chuyển sụp xuống, ngã quỵ trên mặt đất, mặt đất bị đập ra vết nứt như mạng nhện.
Úc Ngạn từ cổ sau dê nhảy xuống, đá bình chữa cháy còn đang phun bột vào trong phòng bệnh, che lại miệng mũi phẩy phẩy bột phấn xung quanh.
"Nghẹt quá."
"Làm đẹp lắm." Chiêu Nhiên phủi phủi bột trước mặt, chờ khói tan đi, đi đến trước Dị thể Đầu dê ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay cẩn thận sờ thân hình nó, tìm đúng vị trí, lưu loát xuống tay, tìm kiếm kĩ càng trong máu thịt của nó.
Úc Ngạn đành phải an tĩnh mà ngồi xổm một bên nhìn, thăm dò hắn.
Tay của hắn ngoại trừ đeo một đôi bao tay da hưu mỏng ra, nhìn qua cũng không có chỗ đặc dị, lại có thể dễ dàng đâm vào và cắt đứt mô cơ, còn sắc bén hơn con dao mới mài nữa. Bên ngoài bao tay cũng phủ một lớp sơn đặc biệt, làm nó có thể nhẹ nhàng vung sạch vết máu, không dính chút bẩn.
Tay không chọc thủng bụng, lại không thấy hắn có cảm thấy bất kì ghê tởm nào, thậm chí vẻ mặt hưởng thụ, giống như được đến cảm giác thoải mái trên vật lý.
Úc Ngạn cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn, cũng ngồi xổm xuống theo, nếu phỏng vấn quan chưa sắp xếp cho mình chuyện gì làm, liền ngồi xổm bên cạnh an tĩnh sờ cá là được.
Cậu ăn không ngồi rồi, dùng dao găm từ trên người Dị thể Đầu dê róc ra một miếng da không lông, sau đó thái một miếng thịt bị lửa cồn nướng cháy, đâm trên mũi dao ngửi ngửi, hình như chính là mùi thịt dê.
Thử cắn một ngụm nếm thử, không sai, là vị dê nướng nguyên con, chẳng qua không thêm muối, nhưng mà da cũng thơm giòn đó. Xem ra dê đột biến cũng vẫn là dê, bản chất không xảy ra biến hóa gì.
Nó có thể đứng thẳng đi đứng, hình như còn xuất hiện một ít trí tuệ rất nhỏ, nhưng mùi vị chất lượng thịt không thay đổi, như vậy nó có còn là đồ ăn hông? Úc Ngạn lâm vào lĩnh vực triết học tự hỏi.
Đang nghiên cứu, bỗng nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt dừng trên người mình, Úc Ngạn ngẩng đầu, thấy phỏng vấn quan đang nhìn mình, vẻ mặt phức tạp.
"Phun, tôi nói cậu...... "
Úc Ngạn liếm liếm đầu ngón tay, đứng dậy đứng xa chút, tận lực không cản trở chuyện của lãnh đạo, cũng không lại chú ý Chiêu Nhiên làm cái gì, mà là sờ sờ đầu mình.
Giữa mái tóc nhô lên hai chiếc sừng dê nhỏ, làm Úc Ngạn có chút không được tự nhiên, thử đội mũ trùm để che đi, nhưng mũi sừng sắc bén nhẹ chạm một cái liền đâm xuyên qua mũ trùm, như cũ hiển lộ ra bên ngoài.
Trong thân thể tràn đầy một loại cảm giác kỳ dị, làm Úc Ngạn cảm thấy tinh lực dư thừa, giống như nạp đầy điện vậy.
Cậu thử chạy hai bước, không ngờ tới dưới chân thế mà lại bộc phát ra tốc độ của quán quân trăm mét, làm mình hóa thành một bóng dáng chợt lóe rồi biến mất ở trong hành lang chật hẹp, kết quả không dừng xe được, ầm một tiếng, đâm vào vách tường bên cạnh cửa phòng bệnh.
"......" Úc Ngạn phủi phủi bụi bặm đầy người, xoa xoa cái trán, cẩn thận mà quay đầu lại liếc mắt nhìn cái lỗ hình người để lại trên vách tường gạch, đôi tay cắm túi kéo cửa ra đi rồi.
Cậu chạm đến mắt trái của mình, cũng không đau, thật ra không có cảm giác gì, hơn nữa lúc che lại mắt phải, mắt trái thế mà lại có thể thông qua Dị hạch nhìn thấy đồ vật. Độ rộng tầm nhìn của con người ước chừng khoảng 200 độ, nhưng tầm nhìn của viên tròng mắt này sắp gần 340 độ, này hình như là tầm nhìn của dê.
Vậy bốn bỏ năm lên chính là không có mất mắt, còn kiếm lời được 140 độ tầm nhìn.
"Lại đây, đừng có phá nữa." Chiêu Nhiên cuối cùng cũng từ hố tim sau của tên to con kia móc ra một viên Dị hạch khác, giơ hai viên Dị hạch triển lãm cho Úc Ngạn xem.
Một viên màu xanh kim cương, một viên màu tím, bị Chiêu Nhiên nắm chặt ở trong tay, giống như bóng tập thể dục của người cao tuổi* mà xoay xoay, máu bẩn dọc theo bao tay chảy xuôi đến trên cánh tay tuyết trắng.
(*)Bóng tập thể dục của người cao tuổi / 老年保健球: Bóng tập thể dục là một trong những đồ dùng thể dục, chăm sóc sức khỏe truyền thống ở nước Trung Quốc. Sở dĩ bóng thể dục có tác dụng bồi bổ cơ thể rất tốt là do cử động vừa phải của ngón tay và lòng bàn tay khi chơi bóng sẽ điều hòa các kinh mạch của cơ thể.
"Con dê này vừa mới đột biến, còn chưa có thích ứng hạch của mình, nếu không Dị thể Song hạch sao có thể bị quật ngã dễ như vậy, vận khí của cậu cũng không tệ lắm. "
Chiêu Nhiên bỏ từng viên hạch vừa mới thu hoạch vào máy phân tích trữ hạch, sau khi rà quét, bắt đầu đọc thông tin.
Viên màu xanh muốn đậm hơn màu của Úc Ngạn đang sử dụng một chút, tư liệu cũng đã xảy ra biến hóa.
Tên gọi: Quái Thái Hạch - Sừng Dê
Nguồn gốc: Người đầu dê
Chủng loại: Loại bình thường
Cấp bậc phán định: Lam cấp hai (Xanh kim cương)
Năng lực cơ bản: Đại biên độ tăng cường sức mạnh cùng nhanh nhẹn
Giới hạn sử dụng: Tích lũy sử dụng 30 phút
Tóm tắt: Lực càng lớn! Kỳ tích càng lớn!
Điều kiện cộng hưởng: Chưa biết
Màu sắc của Dị hạch cùng màu càng đậm, thì càng hiếm có, so với viên trước chỉ có thể sử dụng mười phút, viên hạch này thế mà lại có thể sử dụng nửa giờ.
Nhưng này không quan trọng, quan trọng là sau khi máy phân tích trữ hạch tải vài giây, tiếng điện tử đọc diễn cảm của viên màu tím kia:
Tên gọi: Công Năng Hạch - Satan Chỉ Dẫn
Nguồn gốc: Người đầu dê
Chủng loại: Loại bình thường
Cấp bậc phán định: Tím cấp hai (Quặng tím)
Năng lực cơ bản: Làm mục tiêu bị mất phương hướng
Giới hạn sử dụng: Tích lũy sử dụng 6 lần
Tóm tắt: Để ma quỷ tới chỉ dẫn ngươi, chốn quy về của linh hồn.
Điều kiện cộng hưởng: Chưa biết
"Xanh tím đỏ bạc vàng, năm màu sắc càng về sau càng hiếm, hệ cùng màu càng đậm càng hiếm. Hạch hiếm sang quý đến nổi cậu khó có thể tưởng tượng được." Chiêu Nhiên giải thích một chút phép đánh giá tiêu chuẩn của Dị hạch, dịch đến ven tường, thật sâu mà thở dài một hơi, dựa vào nghỉ ngơi.
Hắn ngồi dựa dưới vách tường loang lổ, cong lên một chân. Ánh đèn hành lang u ám, nhưng làn da hắn trắng đến phát sáng, tựa như con thiêu thân ban đêm vậy.
Úc Ngạn song song ngồi vào bên cạnh hắn, không biết mình làm sai cái gì, làm phỏng vấn quan mất mát như thế.
Chiêu Nhiên nhắm mắt một hồi lâu, mới vực dậy tinh thần, uể oải tới cực điểm: "Tôi thật sự không ngờ, có người có thể liều tới mức hỏi cũng không thèm hỏi liền nhét Dị hạch vào trong mắt."
"Có vấn đề gì sao?"
"Nhân loại có thể sử dụng Dị hạch được gọi là Vật dẫn, người may mắn như vậy không nhiều lắm, thân thể tàn khuyết chỉ là một trong những điều kiện tất yếu." Chiêu Nhiên thở dài một hơi, "Vị trí tàn khuyết trên người mỗi Vật dẫn chỉ có thể khảm vào một viên hạch, cậu nhét vào, liền sẽ sinh trưởng ở trên người cậu, đến chết đều thuộc về cậu."
"Cho nên người có được thể chất Vật dẫn đều sẽ cực kỳ thận trọng mà lựa chọn Dị hạch đi theo cả đời mình, đại đa số Vật dẫn đều sẽ chọn một Dị hạch cao cấp, có thể sử dụng lâu dài khảm nạm trên người mình. "
"Làm thực tập sinh của tôi, tôi nhất định sẽ vận dụng tất cả tài nguyên cùng năng lực của tôi, vì cậu tìm được một viên Dị hạch cấp bậc cao nhất, giỏi đánh nhất." Chiêu Nhiên chậm rãi nói, mí mắt hơi hơi phiếm hồng, càng nói càng tuyệt vọng, "Cậu thì giỏi rồi, không nói một lời khảm viên lam cấp một, trời ạ, tôi chết cho vừa lòng.”
"Sinh trưởng ở trên người tôi sao?" Úc Ngạn chớp đôi mắt, giơ tay ấn ấn mí mắt, không phí bao nhiêu lực liền móc ra Dị hạch trong hốc mắt trái, "Tôi lấy ra được nè."
Cậu lại nhắm ngay hốc mắt nhét vô: "Tôi lại nhét vô nè.”
"?" Chiêu Nhiên khẽ mỡ miệng, sửng sốt.
Úc Ngạn nhìn hắn, lắc lắc chiếc đuôi dê be bé.