Buổi sáng, Eragon cùng ông Brom đóng yên cương sửa soạn lên đường. Jeod tiễn bạn, còn Helen đứng trong cửa nhìn ra. Hai bạn già nắm chặt tay nhau, Jeod bảo: 
- Tôi sẽ nhớ anh lắm, ông lão ạ. 
- Tôi cũng vậy. 
Brom trả lời, rồi cúi mái đầu bạc về phía Helen: 
- Đa tạ tấm lòng hiếu khách của chị. Chị thật tốt bụng. 
Mặt Helen đỏ bừng. Eragon tưởng bà ta sắp vả vào mặt ông già. Nhưng ông vẫn tỉnh bơ tiếp: 
- Chị có một người chồng rất tốt, hãy săn sóc anh ấy. Hiếm có người can đảm và cương nghị được như anh nhà. Tuy vậy, gặp lúc khó khăn anh ấy cũng khó mà chịu đựng, nếu không có sự an ủi, khích lệ của những người thân yêu. 
Eragon thấy vẻ mặt vừa phẫn uất vừa đau đớn của bà chủ nhà. Mắt bà long lên trước khi sập sửa. Jeod thở dài, vuốt tóc. Eragon cám ơn tất cả những giúp đỡ của ông mấy ngày qua, rồi nhảy lên lưng con Cadoc. 
Ra khỏi cổng thành Teirm, lúc hai người đang cưỡi ngựa bên ngòai bức tường khổng lồ, Eragon thoáng thấy một bóng di động. Solembum nằm bẹp trên cỏ ve vẫy đuôi. Con ma mèo dõi đôi mắt đầy bí ẩn nhìn theo hai người. 
Qua khỏi thành phố một đoạn đường, Eragon chợt hỏi: 
- Ông ơi, ma mèo là gì? 
- Sao tự nhiên cháu lại hỏi vậy? 
- Cháu nghe được ở Teirm. Chúng không có thật, phải không, ông? 
- Chúng hoàn toàn có thật. Trong những năm tháng huy hoàng của Kỵ Sĩ, chúng cũng nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/eragon-cau-be-cuoi-rong/2401198/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.