Cửa hàng dược thảo treo một tấm bảng vui mắt và dễ thấy. Ngồi bên cửa là một người đàn bà tóc ngắn, một tay cầm con ếch, một tay hí hoáy viết. Eragon đoán đó chính là người bán lá thuốc, Angela. Nó nhìn hai căn nhà hai bên cửa hàng, hỏi ông Brom: 
- Ông nghĩ căn nào là nhà ông Jeod? 
Ông lại gần người đàn bà, lịch sự hỏi: 
- Bà có thể chỉ giúp ông Jeod ở căn nào không? 
- Có thể quá đi chứ. 
- Bà chỉ giúp được không? 
- Tất nhiên là được. 
Nhưng bà ta cứ lẳng lặng viết. Con ếch trên tay bà tay thì cứ dương..mắt ếch thô lố lên nhìn hai người. Một lúc lâu, Angela mới ngẩng lên bắt bẻ: 
- Chỉ thì được. Nhưng ông phải hỏi cho rõ ràng rành mạch. Cứ lập đi lập lại mỗi một câu "chỉ được không, chỉ được không", què cụt gì mà không chỉ được. Vớ vẩn. 
Brom tủm tỉm cười: 
- Được, tôi hỏi rành mạch đây, căn nhà nào là nhà ông Jeod và vì sao bà cứ nắm khư khư con ếch vậy? 
- Đó, hỏi thế mới là hỏi. Nhà Jeod bên phải. Còn vụ con ếch, mụ đang cố chứng minh loài cóc là không có thật, chỉ toàn là ếch thôi. 
Eragon hỏi: 
- Bà chứng minh không có cóc để làm gì? 
- Giời ạ, sao cháu ngốc thế. Nếu ta chứng minh được không có loài cóc trên đời, thì con ếch này sẽ mãi mãi là con ếch. Và không còn kẻ nào dùng cóc để làm độc dược. Phù thủy hết phù phép 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/eragon-cau-be-cuoi-rong/2401192/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.