Ngày hôm sau, đang cưỡi ngựa trên đường, Eragon chợt hỏi: 
- Biển trông như thế nào, hả ông? 
- Chắc cháu từng nghe ai tả rồi chứ? 
- Dạ, nhưng chính xác nó ra sao? 
- Biển là hiện thân của cảm xúc. Biển yêu thương, căm ghét và than khóc. Biển thách thức những lời cám dỗ, chối bỏ mọi ràng buộc. Cháu còn nhớ ta nói các thần tiên tới đây từ biển cả chứ? Dù sau đó họ không còn sống gần những vùng duyên hải, họ vẫn giữ nguyên tấm lòng say mê, khao khát với đại dương. Tiếng sóng vỗ dào dạt, mùi muối mặn vẫn sâu đậm trong tâm hồn và những bài ca vô cùng duyên dáng của họ. Có một bài ca về mối tình với biển, cháu có muốn nghe không? 
- Cháu muốn lắm. 
- Ta sẽ cố dịch những lời ca bằng cổ ngữ. Không hoàn hảo lắm, nhưng để cháu hiểu phần nào lời chính. 
Ông tằng hắng, im lặng một lúc rồi ngâm nga: 
Ôi mặt nước óng vàng mênh mông quyến rũ dưới bầu trời xanh thẳm 
Mi gọi ta gọi ta 
Ta duổi dong mãi mãi cánh buồm 
Chẳng dành cho một vì tiên nữ 
Mi cứ gọi ta gọi ta. 
Nàng đã trói ta bằng dải dây màu huệ trắng 
Không bao giờ tan vỡ không khi nào chia lìa giữa rừng cây và sóng vỗ 
Vì có biển nâng niu. 
Lời ca vang vang trong đầu Eragon. Ông lão bảo: 
- Bài ca Du Silbena Datia này còn dài. Nó kể nột chuyện tình buồn của Acallamh và Nuada. 
- Bài ca đẹp quá. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/eragon-cau-be-cuoi-rong/2401187/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.