Khi Eragon đẩy chiếc bát trống không của nó ra xa, Oromis nói " Con có muốn xem bức fairth của mẹ con không, Eragon?"
Eragon đông cứng người mất một lúc, kinh ngạc. "Có, xin thầy" Từ những nếp gấp của chiếc áo chùng trắng, Oromis rút ra một phiến đá mỏng màu xám đưa cho Eragon. Tảng đá lạnh và trơn nhẵn giữa những ngón tay Eragon, Trên mặt kia của phiến đá, nó biết,nó sẽ tìm thấy được một hình dung hoàn hảo về mẹ mình, được vẽ lên bởi một câu thần chú với những màu sắc mà một thần tiên đã đưa vào phiến đá này nhiều năm về trước. Một cơn lo lắng kích động chạy ngang người Eragon. Nó luôn muốn nhìn thấy mẹ, dù bây giờ cơ hội đó đang đứng trước mặt, nó lại sợ rằng thực tế sẽ làm nó thất vọng.
Cùng một sự cố gắng, nó quay phiến đá lại và trông thấy một bức vẽ - trong trẻo như một ảo ảnh nhìn qua khung cửa sổ - của một khu vườn hoa hồng đỏ và trắng lung linh trong những tia nắng mờ ảo của buổi bình minh. Con đường nhỏ rải sỏi chạy qua những luống hoa hồng. Và ở chính giữa con đường là một người phụ nữ, đang quỳ gối, một bông hồng trắng đặt giữa hai lòng bàn tay đang khum khum và bà cười với nhành hoa, mắt bà khép lại nụ cười khẽ nở trên môi. Bà ấy thật xinh đẹp, Eragon nghĩ. Nét mặt bà thật dịu dàng và nhân từ, lúc đó bà đang mặc một bộ quần áo bằng da, với một chiếc bao tay bắn cung đen thẫm đeo ở cánh tay những chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/eragon-3-brisingr-hoa-kiem/2157025/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.