Eragon và Nar Garzhvog chạy không ngừng nghỉ, ngày cũng như đêm, chỉ dừng lại để uống nước và cho bớt căng thẳng.
Cuối ngày thứ hai, Nar Garzhvog nói:
- “Hỏa Kiếm, tôi phải ăn và ngủ một chút!”
Eragon tựa người vào một thân cây bên cạnh, thở hổn hển. Nó không muốn nói ra trước, nhưng nó cũng cảm thấy đói và kiệt sức như Kull. Chẳng mấy chốc sau khi rời khỏi Varden, nó nhận ra rằng trong khi nó có thể chạy nhanh vượt xa Garzhvog những năm dặm, thì sức bền của Garzhvog cũng ngang ngửa hoặc thậm chí hơn cả nó.
- “Tôi sẽ giúp ông săn bắn” – Nó nói.
- “Không cần thiết. Xin hãy đốt một đống lửa lớn, và tôi sẽ lấy thức ăn cho chúng ta.”
- “Được thôi.”
Trong khi Garzhvog sải dài đến một đám cây sồi phía Nam, Eragon tháo cái khóa thắt lưng, và với một tiếng thở dài khoan khoái, nó ném cái túi vào gốc cây bên cạnh. – “Một bộ giáp kinh khủng!” – Nó càu nhàu.
Trong khi ở Đế quốc, nó còn chưa phải đi xa khi chỉ mang một ổ bánh mì. Nó không thể biết được là có lúc như thế này. Bàn chân nhức nhối, hai cẳng chân mỏi nhừ, đến cái lưng cũng không cựa quậy nổi. Nó cố cúi xuống, tất cả những cái xương trên người nó như phản kháng kịch liệt hành động này ngay lập tức.
Cố quên đi sự khó chịu này, nó thu cỏ và những gốc cây khô để nhóm vào ngọn lửa mà nó đã tạo ra trên nền đá.
Nó và Garzhvog đang ở đâu đó phía đông nam của hồ Tudosten, đất dưới chân ẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/eragon-3-brisingr-hoa-kiem/147721/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.