Nếu biết đọc hẳn Roran còn bàng hoàng hơn vì kho sách quý xếp hàng trên khắp các bức tường. Nhưng anh chỉ chăm chú đến người đàn ông cao lớn, tóc bạc, đang đứng sau bàn viết. Ông ta – Roran đoán là Jeod - mệt mỏi nhìn quanh. Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt đầy u buồn, và khi ông ta quay lại nhìn nhóm của Roran, tất cả đều nhìn thấy một vết thẹo xấu xí kéo dài từ chân tóc xuống thái dương bên trái. Khi ông ta cất tiếng nói, Roran nhận xét người đàn ông này rất cứng rắn.
- Mời ngồi. Dùng chút bánh ngọt và rượu mơ nhé? Tôi không có nhiều thời gian đâu, nhưng nhìn các vị như vừa trải qua mấy tuần lễ vất vả trên đường, tôi lại nhớ những chuyến đi khát khô cả cổ của mình.
Lão Loring cười cười:
- Vâng, một chút rượu là qúy lắm rồi. Ngài hào phóng quá.
Birgit bảo:
- Xin cho thằng con tôi một ly sữa thôi.
Jeod rung chuông gọi bồi, dặn dò xong, ông ngả người trên ghế, nói:
- Chắc các vị đã biết tôi là ai, nhưng tôi chưa được biết tên các vị.
Roran:
- Tên tôi là Cây-búa Dũng-mãnh, mong được ngài giúp đỡ.
Lần lượt mọi người xưng tên giả. Birgit là Mardra, Nolfavrell là Kell, ông lão Loring là Wally.
Jeod chậm rãi nói:
- Rolf cho tôi biết các vị muốn gặp tôi để bàn chuyện làm ăn. Tôi thẳng thắn trình bày, hiện nay ở địa vị mình, tôi không còn có thể mua hay bán hàng hoá gì nữa. Không tiền gom hàng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/eragon-2-eldest-dai-ca/2260898/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.