“VIỆNNN.... VIỆN CÁI CON KHỈ? Trời ơi anh nghĩ gì mà dám ngả vào tay tôi chứ nặng như một con he...e e. Aaaa đau quaa á” định nói nữa nhưng cô ngừng lại, tay bóp cổ mình mặt nhăn nhó. Anh dơ tay lên chặm vào cổ cô bóp hộ, “để tôi xem nó có bị trẹo không?” ***** Thanh Thu quả thật không hiểu Trí Kiệt bị làm sao, cô đi đến gần Văn Thiên hỏi, “có chuyện gì thế anh? Sao Trí Kiệt lại bỏ đi như thế?” Văn Thiên xoa mặt mình vừa bị Trí Kiệt đấm rồi nói khéo, “không có chuyện gì, Trí Kiệt chỉ là có công chuyện thôi.” Cô nhìn thấy anh xoa mặt thì đến gần, kéo tay anh xuống, “anh làm sao thế?” Khi nhìn thấy miệng anh sưng lên cô hoảng hốt kéo anh lại ghế hỏi, “anh va vào đâu hay ai đánh anh sao?” Thanh Thu định đi lấy đá chườm cho anh, thì Văn Thiên kéo lại, “em thổi cho anh đi, đau lắm đó, anh vừa bị cái cửa nhà có tay nó đấm vào mặt.” Trời anh xọa ghê, cửa làm gì có tay? =.= Cô cau mày nhìn, “cửa nào mà có tay thế?” “Thì cái tay cầm ấy mà, anh cúi xuống nhặn cái bút lúc ngẩn lên thì gió nó đập cái tay cửa luôn vào mặt.” Anh bĩu mỗi làm nũng, xoa xoa vết sưng. Thanh Thu đau lòng, cô ngồi cạnh anh ngẩn đầu lên, thổi những hơi mát vào vết sưng ở gần phía miệng anh. Văn Thiên cười vui vẻ, luồn tay qua sau gáy cô kéo đầu cô lại, miệng cô chặm vào miệng anh. Nụ hồn nồng thắm đến không rời, anh bế cô lên lầu, “em còn phải đi tắm nữa.” “Chúng ta tắm chung.” anh vui vẻ đáp. Cô mở mắt to nhìn anh, băn khoăn, “anh mới tắm rồi mà?”
“Trời nóng tắm nhiều lần đâu có sao?” Anh vẫn đáp lại như không. Rồi sau đó trong ngồi nhà lớn chỉ còn là tiếng nước chảy và tiếng thở nhẹ của 2 người và cả tiếng rên vang của Thanh Thu. 2 người này lại làm chuyện xấu đây? Chắc không rời được nhau nhanh đâu? Tình yêu của họ dâng cao đến tận trời mây làm ọi vật im lặng để lắng nghe tình yêu đó. *** Khi Thư Quân chở về, anh đã gọi điện nhanh cho Thanh Thu nhưng cô hoàn toàn không nghe máy. Anh phóng nhanh về nhà. Đến Thượng Ngư, thấy Thanh Thu đang tưới cây cho hoa phong lan và cùng Lee nói chuyện vui vẻ. Anh chạy lại ôm Thanh Thu vào lòng, làm cô sợ hãi đẩy anh ra. Thư Quân bị đẩy ra nhăn mặt nói, “anh mà.” Thanh Thu trợn mắt hoảng sợ nhìn anh, không nói được câu nào. Lee cũng đứng cạnh cô không lên tiếng. Thư Quân thấy 2 người kỳ lạ không hiểu hỏi, “làm sao thế Thanh Thu? Mới có 1 tuần mà không nhận ra người yêu em nữa sao?” Không phải là cô không nhận ra mà là cô không muốn gặp anh lúc này. Thanh Thu nhìn anh nuốt nước bọt như gặp phải ác quỷ vậy. Cô cười trừ rồi ý muốn nói gì đó với anh. Thì đằng sau Thư Quân có người lên tiếng. “Cô ấy bây giờ là của tôi. Tôi đã nói cho cô ấy biết là tôi không phải là anh trai của cô ấy.” Văn Thiên anh đã suất hiện từ lúc nào mà không ai hay. Văn Thiên đi đến gần kéo Thanh Thu ra đằng sau mình để bảo vệ. Thư Quân nhìn anh với ánh mắt lạnh như tiền, “là sao?” cái giọng anh cất lên khô khan. Văn Thiên nhìn anh nhếc mép, “tôi nói cậu không nghe rõ sao? Tôi đã nói hết cho cô ấy hiểu giữa tôi và cô ấy và cả cậu nữa tất cả đều là hiểu lầm thôi.” “Cái gì mà hiểu lầm chứ? Cô ấy làm sao có thể?” Thư Quân tức giận mặt đỏ lên túm lấy cổ áo Văn Thiên. Thanh Thu chạy lại kéo tay của Thư Quân ra khỏi cổ áo Văn Thiên, lo sợ nói, “em yêu anh Văn Thiên.” Thư Quân mặt tối sầm lại khi nghe câu đó của Thanh Thu anh quay sang gầm lên, “Không được, em là người yêu của tôi.” Anh túm lấy tay cô thật chặt làm cho Thanh Thu nhăn nhó vì đau, Văn Thiên anh thấy thế không chịu kéo Thư Quân ra, “buông cô ấy ra, mày làm cô ấy đau đó.” Thư Quân bị kéo nên đã buông tay Thanh Thu ra, Thanh Thu chạy nhanh đến gần Lee đứng vì sợ hãi. Văn Thiên anh nói tiếp, “mày nghe cho rõ đây, Thanh Thu và tao sẽ lấy nhau nên hãy chấp nhận đi.” “Không bao giờ, tôi không bao giờ chấp nhận như thế.” Thư Quân định lao đến chỗ Thanh Thu nhưng mà Văn Thiên lại dữ anh lại. Thư Quân lại cùng cảnh ngộ với Trí Kiệt rồi khổ ghê. Thư Quân anh không chịu muốn nói chuyện với Thanh Thu cho rõ ràng. Thanh Thu cũng rất là áy náy cô đi đến gần 2 người nhìn vào Thư Quân mặt cô vô cùng khó sự và thương tâm, nhưng cô hoàn toàn không yêu anh, cảm giác ở bên Thư Quân như ở bên một người anh trai vậy, “Anh Thư Quân........ em......em không biết trước lúc mất trí nhớ em đã có yêu anh hay là không, nhưng bây giờ em hoàn toàn không có. Chỉ coi anh như là một người bạn một người anh mà thôi.” Nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên mặt, nhìn Thư Quân, cô nuốt nghẹn rồi nói tiếp, “anh có thể hiểu cho em được không? Em rất rất yêu anh Văn Thiên, dù thế nào em sẽ không thể yêu ai khác ngoài anh ấy.” Văn Thiên nghe xong choàng tay rộng ra ôm cô vào lòng mình, anh vừa tức vì cô đang khóc về một người đàn ông khác nhưng mà nước mắt cô và những lời cô nói thì anh lại không thể giận cô được mà càng yêu cô hơn. 2 người họ ôm nhau nồng thắm một cảnh tượng làm cho người ngoài nhìn vào đây vẻ ganh tị còn người thứ 3 thì đang tức sôi máu lên. Thư Quân anh quay mặt đi, không thèm để ý đến 2 người đó nữa. Chiếc xe Lamborghini của anh phóng như bay trên con đường vắng tanh, đôi mắt anh mơ hồ vượt qua cả đèn đỏ mà không hay. Thư Quân đã uống không biết bao nhiêu là rượu bia vào trong người, những cô gái ngồi xung quanh anh nhân cơ hội anh say mềm, ôm lấy anh, hôn anh kéo anh vào phòng cùng anh mây mưa quên hết sự đời. Đối với anh bây giờ không còn biết 1 cái gì nữa, anh đã quá say để nhận biết được mình đang làm cái gì? Trước mặt anh chỉ có khuôn mặt của Thanh Thu, nụ cười của cô. Anh đã yêu và vẫn còn đang yêu cô đến điên cuồng. Nhưng cô mãi mãi không bao giờ là của anh. *** Cuộc sống ai biết con người mình sẽ gặp được những ai và sẽ yêu ai rồi lấy ai. Chưa chắc gặp là sẽ yêu, chưa chắc yêu rồi sẽ lấy và chưa chắc lấy rồi sẽ sống chung thủy mãi mãi. Mỗi con người đều có một số phận riêng, không ai giống ai cả. Để yêu một người thật sự sống chết vì người đó nó là nợ duyên, họ chắc phải nở nhau rất nhiều hay gọi là duyên kiếp họ phải nợ nhau để có thể yêu nhau và sống bên nhau để trả nợ. Nhưng khi yêu mình có nghĩ là trả nợ nhau không? Tất nhiên là không. Cảm thấy hạnh phúc khi yêu 1 người, cảm thấy ân ái say mê trong tình yêu và thoải mái trong cuộc sống khi ở bên người đó, nên chúng ta không bao giờ biết đó là vì nợ nhau mà mới đến với nhau. Nghĩ ra thì chúng ta không cần biết và cũng chẳng thèm muốn biết vì yêu là chúng ta chấp nhận tất cả. Nhưng ngang trái trong tình yêu thường đi kèm với lại hạnh phúc, nó thường song song với nhau để chúng ta có thể nhận ra được tình yêu là gì. Nhưng mà nó cũng có thể cho chúng ta đau thương mà không thể nào nhận ra được điều đó. *** “Ngày mai là hạn cuối cùng của hắn, cô hãy rạch mặt nó ra trước đó cho tôi,” Trong một căn phòng mờ ảo ánh điện, người đàn ông cao tuổi ngồi trên đó với con mắt cau lại vẻ điệu thỏa mãn nhìn xuống cô gái với thân hình khiêu gợi ngồi trên ghế sofa. Cô gái đứng lên đi lại gần ông, “có gọi cả cảnh sát đến túm hắn luôn không?” Ông cười to mãn nguyện, “thế lại càng tốt.” “Thế thì tôi sẽ làm theo lời ông.” Cô gái hất mái tóc dài, xoan về đằng sau, bước ra ngoài cửa, để lại người đàn ông nhìn theo cười kểnh miệng. “Anh àh, dậy đi.” Cô đứng bên cạnh giường nhìn vào người đàn ông đang nằm, thân hình cao lớn trên người trần phủ một cái chăn mỏng trắng đắp qua mông. Anh nằm múp mặt xuống gối quần quại không muốn dậy, cô gọi không được bũi môi cau mày tức giận. Cúi người xuống lăy nhẹ người anh, “anh Văn Thiên dậy đi.” Bỗng một cánh tay to dơ lên kéo người cô xuống, Thanh Thu ngã vào lòng anh bị ôm chặt. Dẫy dụa không được, “anh….anh ..buôn…” Một nụ hôn ngọt ngào, thân hình rắn chắc còn không mặc gì đè lên lên người cô, anh mân mê đôi môi, bàn tay vút ve cơ thể cô. Thanh Thu đỏ hết cả mặt, cố gắng ngượng dậy để khống chế lại. Anh kéo chiếc váy cô lên qua ngực, cùng một lúc chiếc áo con của cô cũng bị kéo theo. Bá đạo hôn lên 2 núi đồi đang thở hổn hển của cô, động tác anh rất nhanh và mạnh mẽ, nó chiếm lấy cô một cách trọn vẹn. “Anh Văn Thiên…..dừng lại…cho em.” Cô hét to đến đâu anh cũng không bao giờ dừng lại, tại vì anh đang bị cơ thể cô cuốn hút và dục vọng đã lên cao. Kéo chiếc quần con cô xuống bá đạo cho tay vào giữa 2 cái đùi nơi da thịt mềm mại con gái của cô mà mân mê sờ soạn. Văn Thiên anh dịu dàng nhấc mông cô lên, khi 2 tay đặt vào 2 quả mông tròn trĩnh mịn màng của cô, xoa và bọp nhẹ nó. Thanh Thu bị kích thích đến rùng mình, cô ưỡn người lên ép sát vào người anh. Văn Thiên hôn lên bụng và 2 trái đòa trắng căng phồng của cô. Nhấc mông cô lên rồi bá đạo tiến vào trong, cô một lần nữa tiếng rên nhẹ cùng anh hưng phấn. Văn Thiên nhẹ nhàng di chuyển cơ thể mình, anh hôn cô, siết chặt lấy cô hơn để có thể đi sâu thêm hơn vào bên trong cô. Khi tiếng gầm nhẹ nam tính của anh phát ra, và tiếng kêu vang chói tai của cô, thì cả 2 cùng mệt nhoài buông lỏng người nằm xuống giường, thở hổn hển. „Anh yêu em.“ Văn thiên quay sang ôm cô vào lòng thật chặt hôn nhẹ lên trán cô. Thanh Thu lấm thấm mồ hôi, đôi mắt mơ màng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn thở nhẹ ra những hơi nóng phản vào người anh. Anh hôn lấy đôi môi đỏ ửng của cô hút lấy hơi thở cuốn rũ đó. Văn Thiên ra khỏi giường, Thanh Thu lấy tay mình giữ anh lại nhẹ giọng yếu ớt, “anh giúp em dậy đi.”
Nghe được câu nói dễ thương đến động lòng, anh cười hiền cúi người xuống hôn nhẹ lên môi, rồi bế cô lên. Anh bế cô vào phòng tắm. Thanh Thu quả thật là không còn đứng vững nữa, cô đã bị anh hành cả đêm qua. Sáng nay mãi mới xuống được giường để làm ăn sáng nhưng khi gọi anh dậy, ai ngờ anh lại tiếp tục thêm lần nữa. Thân hình nhỏ bé, mỏng manh của cô dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, tiếng thở mệt mỏi của cô cho anh thấy tác hại của anh đã làm gì với cô. Văn Thiên thương xót tắm cho cô cúi xuống, trán anh chặm nhẹ vào trán cô hỏi nhỏ, “mệt lắm sao?” Thanh Thu đôi mắt mơ hồ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi căng mộng đỏ hơi bũi ra gật đầu. Văn Thiên cau mày tim nhói đau nhẹ giọng biết mình sai, “anh xin lỗi. Làm thế nào để bù lại giờ?” “Em..em không biết.” cô cúi xuống không biết nói gì thêm, 2 má hồng hào phụng phịu. Trong phòng tắm tiếng nước chảy và hơi nóng của nước bốc lên. Làm cho cảnh vật mờ mờ, ảo ảo thêm đẹp mắt hơn. 2 con người một Nam một Nữ đang ôm chặt lấy nhau, người con trai dịu dàng dỗ dành người con gái đang mệt mỏi, tủi thân vì cơ thể mềm yếu của mình mà, sắp bật lên khóc. *** Khi ăn sáng xong anh chào tạm biệt cô để đi làm, “chờ chiều anh về sẽ đưa em đi.” Thanh Thu vui vẻ cười, anh đã hứa với cô nếu chiều nay anh về sẽ đưa cô đi ăn ở nhà hàng Buffet mà nghe Lee nói mới mở, nên cô hứng hở nói ra điều kiện với anh để đền bù lại hậu quả sáng nay, là đưa cô đến đó ăn. “Anh nhớ về sớm nhé, chúc anh thành công.” Nghe anh nói hôm nay là hạn cuối của anh một tháng như ông anh đã quyết để anh có thể ngồi vững trên chiếc ghế đó mà không phải suy nghĩ gì nữa cả. Văn Thiên cười vui vẻ, “cảm ơn em, hôn cái nữa.” Anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi quay người đi. Thanh Thu nhìn theo đến khi chiếc xe anh rời đi thì mới yên tâm vào nhà đóng cửa lại………. *** Mọi người hôm nay ở trong công ty có mặt đầy đủ, trong một cái phòng lớn với chiếc bàn tròn to rộng lớn. Văn Thiên đang đứng trên một cái mục nhỏ để nói về khóa trình của mình làm trong một tháng nay . Quả thật anh đã làm ọi người ngạc nhiên, đúng là cha nào con đấy. Ông anh rất tự hào về anh. Mọi người ngồi trong căn phòng lắng nghe anh nói, thì tiếng của bật tung ra, mấy người cảnh sát lao vào phòng chạy đến chỗ anh túm lấy anh ghìm xuống bàn. Ai ai cũng hoảng hốt không hiểu chuyện gì? Nhốn nhào đứng dậy. Một người cạnh sát dơ cái thẻ mình ra, “chúng tôi được lệnh bắt ông Thương Quân Văn Thiên vì tội giết người vì quyền chức. Xin ông hãy đi cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để xét xử.” Tiếng máy ảnh phóng viên chụp lia lịa lẫn máy quay xoay hết vào anh, tiếng người ồn ào, thủ tai nhau không hiểu chuyện gì? Ông Nội anh đứng lên khi thấy anh bị kéo đi, “các anh làm gì với cháu.t…” Chưa nói hết câu đã bị người cảnh sát ngăn lại để đưa anh ra ngoài. Khi mọi người đã rời hết đi chỉ còn lại một người đàn ông cao tuổi ngồi đó, mắt nhìn ra ngoài cười một cách mãn nguyện và ác động. Nhưng tiếng cười của ông ta lại được một người phụ nữ từ đằng sau cánh cửa trông thấy và cũng cười khinh bỉ lại ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]