“Mỗi lần hôn mê, anh ấy đều gọi tên của chị.”
“Ôn Noãn, Ôn Noãn, cứ một lần lại một lần…”
Nước mắt Hứa Ôn Noãn chảy ra, càng ngày càng nhiều, Quả Quả dừng lại, lấy cho cô một tờ khăn giấy, đưa cho Hứa Ôn Noãn: “Chị không sao chứ?”
“Tôi không sao, cô tiếp tục đi!” Hứa Ôn Noãn nức nở một hồi, sau đó khi nói chuyện giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.
“Trước đây anh Bán Thành thích giao tiếp, thích đánh bài, thích hát, thích tụ tập một đám bạn bên ngoài, sau khi anh ấy không đi lại được thì ngoài những chuyện quan trọng phải ra ngoài, anh ấy chẳng muốn đi nữa.
“Mỗi đêm ba giờ sáng, anh ấy đều thức dậy, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại, nhưng chưa bao giờ bấm vào bất cứ cái gì.”
“Ban đầu tôi thật sự rất buồn bực, anh ấy đang nghĩ gì, sau đó tôi mới biết anh ấy có liên lạc với chị trong game, anh ấy muốn qua đó tìm chị, nhưng anh ấy chỉ sợ bản thân liên lụy đến chị cho nên anh ấy luôn luôn kiềm chế lại ý nghĩ muốn tìm chị.”
“À, đúng rồi, chờ em một chút…” Quả Quả như chợt nhớ đến chuyện gì, liền đứng dậy đi về phía thư phòng.
Khoảng ba bốn phút sau, cô ấy lại cầm ra một cọc giấy dày đi ra.
Cô đưa cọc giấy kia cho Hứa Ôn Noãn, sau đó quay lại chỗ lúc nãy mình ngồi mà ngồi xuống, vì nói quá nhiều, cô có chút khát nước, nên cầm ly nước lên uống nửa ly xong, mới tiếp tục nói: “Chị thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020473/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.