Sau đó hắn vội vàng chạy đến bên người cô, khom người kéo cô dậy, sau đó hắn lại cảm thấy cả người cô dưới sự đụng chạm của hắn mà run lên, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, dựa vào ánh đèn ngủ yếu ớt mà nhìn cô, cả khuôn mặt trắng nõn toàn là nước mắt, rõ ràng còn có chút sợ hãi đang đong đầy.
Vì vậy tiếng rít gào kia không phải là hắn nằm mơ mà là sự thật.
Hứa Ôn Noãn còn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi mộng, nhìn đôi mắt hắn bằng một ánh mắt rất mờ mịt.
Lục Bán Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Chỉ là mơ thôi, không sợ, không có chuyện gì…”
Hứa Ôn Noãn tỉnh dậy từ trong giấc mộng liền gào khóc, cô cho là hắn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cũng không cần phải gắng gượng, không cần phải chống đỡ, cô muốn vào nhà vệ sinh mà động tác quá vội vàng, thêm đôi mắt ướt nước không nhìn rõ, không cẩn thận té xuống, lòng bàn tay và đầu gối của cô đều rất đau.
Cô không phải kẻ mềm yếu, cô trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm luyện được đao thương bất nhập.
Cô cho rằng mình có thể đủ kiên cường nhưng lúc này cô nghe thấy Lục Bán Thành an ủi mình như vậy, trong mắt cô lại nghĩ đến mình đã rất lâu rất lâu không có ai trong cuộc sống thật này che chở quan tâm như vậy....mà còn đau xót vì cô.
Nỗi sợ trong lòng kia thật sự biến mất, cô không biết cuối cùng tại sao mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020323/chuong-949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.