🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tâm tình của Tưởng Tiêm Tiêm không tốt nên mới gọi bạn bè đến vui chơi một chút, chỉ có điều Tiểu Cần vô tình đụng trúng chỗ ngứa của cô ấy nên mới để cô ta có cơ hội trút giận mà thôi.

Bản thân cô cũng thật sự không muốn làm tới, chỉ là Hứa Ôn Noãn xuất hiện cho nên cô lại cảm thấy cục tức này thật sự là nuốt không trôi, vì vậy lúc Hứa Ôn Noãn quay người kéo Tiểu Cần đi, cô hoàn toàn không có chút do dự gì liền mở miệng nói: “Đứng lại cho tôi!”

Vừa nói Tưởng Tiêm Tiêm vừa nháy mắt ra dấu với đám bạn của mình.

Đám người kia theo Tưởng Tiêm Tiêm chơi bời lêu lổng đã lâu, tất cà mọi người đối với sự hào phóng của cô đều nói gì nghe nấy, hoàn toàn không cần cô mở miệng cũng có thể hiểu được cái hất mắt ra hiệu kia có ý gì, liền dồn dập đứng lên, bao vây Hứa Ôn Noãn và Tiểu Cần.

Tiểu Cần căng thẳng nhích lại gần Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn nắm chặt tay Tiểu Cần hơn một chút, lại bình tĩnh không có ý muốn lên tiếng.

Tưởng Tiêm Tiêm thấy hai người họ không đi được nữa, lại loạng chà loạng choạng đi trên đôi giày cao gót siêu cao, bước đến trước mặt hai người họ, bộ dạng kia chắc chắn là đã uống rất nhiều rồi.

Cô ngước cằm, ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Tiểu Cần xong, sau đó lại dùng đôi mắt đó nhìn Hứa Ôn Noãn, trong miệng lại nói với Tiểu Cần: “Tôi đếm ba tiếng, nếu như cô không cởi váy của cô ấy, đừng trách tôi không khách khí.”

Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm liền giơ ba ngón tay lên, ợ một hơi rượu xong, lại nói: “Ba.”

Cô cố ý dừng lại một chút, một ngón tay hạ xuống, lại tiếp tục đếm: “Hai.”

Cô thấy Tiểu Cần vẫn không rat ay, liền hất mắt nhìn về phía hai cô gái chừng 20 tuổi đang đứng cạnh cô, hai người đó dần đi về phía Tiểu Cần, sau đó trong miệng Tưởng Tiêm Tiêm lại đọc: “Một!”

Sau tiếng đó, hai người kia liền muốn đưa tay đến cổ áo của Tiểu Cần.

Hứa Ôn Noãn giơ tay lên theo phản xạ, mở hai tay của người đó ra, liền trợn mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm: “Cuối cùng thì cô muốn sao?”

Tưởng Tiêm Tiêm cười lạnh phản kích: “Tôi muốn sao liên quan gì đến cô?”

Sau đó lại nói với mấy người trong nhóm của cô: “Còn không mau động thủ, mau cởi đồ của cô ta ra cho tôi!”

Mấy người này đã uống nhiều rồi, ý thức chẳng còn nên lá gan tự nhiên cũng lớn hơn so với bình thường, nghe thấy Tưởng Tiêm Tiêm ra lệnh liền ba chân bốn cẳng hướng về phíaTiểuCần.

Hứa Ôn Noãn không ngốc, đương nhiên cô biết, người mà Tưởng Tiêm Tiêm nhắm đến không phải là Tiểu Cần mà chính là cô.

Cô đè lại tức giận trong lòng, nói với Tưởng Tiêm Tiêm: “Cô tức giận tôi thì cứ nhắm vào tôi đi, đừng hại người vô tội!”

“A….” Tưởng Tiêm Tiêm cười lạnh, trong miệng tất nhiên là muốn làm cho đến cùng: “… Đụng tới cô? Cô nghĩ mình có tư cách để tôi đụng tới cô sao? tôi muốn nhắm vào người nào thì cô có thể quản tôi sao? Tôi không chỉ muốn nhắm vào cô ta, còn muốn cô ta tự xé nát quần áo của cổ!”

Tưởng Tiêm Tiêm càng nói càng tức giận, mạnh mẽ đi về phía trước ba bước, tóm chặt áo của Tiểu Cần, dùng súc xé.

Lúc nghe thấy tiếng rách, Hứa Ôn Noãn hầu như không có chút do dự nào mà đột nhiên đưa tay tóm chặt tóc của Tưởng Tiêm Tiêm, kéo về phía sau, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tưởng Tiêm Tiêm, Hứa Ôn Noãn giơ tay lên, tát vào mặt cô ta hai cái: “Tưởng Tiêm Tiêm, tôi nhắc nhở cô, đừng có mà quá đáng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.