Ánh mặt trời ngày càng long lanh chiếu vào khuôn mặt mơ hồ của hắn.
Lục Bán Thành không biết cuối cùng mình đã đứng bao lâu, cuối cùng hắn lại bị điện thoại không ngừng run trong túi làm cho bừng tỉnh.
Hắn không rút điện thoại di động ra, từ từ cất bước đi về phía xe, mở cửa lên khởi động xe xong, lại từ từ lái đi.
Tạm biệt, thật sự là tạm biệt rồi.
Từ nay về sau, trong thế giới của em sẽ không còn anh nữa.
Đối với em mà nói, anh là một cơn ác mộng.
Đối với anh mà nói, em chính là một bữa tiệc hoa mỹ chói mắt nhất trong sinh mệnh của mình.
Nếu như nhìn thấy em tổn thương đau khổ nhiều như vậy rồi, anh không thể nào ép em ở bên cạnh anh nữa, vậy thì anh sẽ để em đi, ít nhất như vậy anh không cần phải lừa gạt em, lừa gạt chính bản thân mình, em phá đứa con của anh, anh hận em, cũng không cần phải đi tìm người phụ nữ khác để khoe khoang trước mặt em, ấu trĩ muốn nhìn em ghen tuông một chút.
Mặc dù rời khỏi thế giới của em là do anh cam tâm tình nguyện, anh không thẹn với lương tâm, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Từ hôm nay trở đi, anh yêu em, chỉ là chuyện của mình anh thôi.
Lục Bán Thành lái xe rất chậm, đi một vòng thành phố phồn hoa, đô hội, không có điểm dừng.
Điện thoại trong túi hắn lại không ngừng vang lên, hắn biết đó là thư ký gọi tới muốn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020221/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.