Có thể là do giọng nói của hắn qua nghiêm khắc, cũng có thể là ánh mắt của hắn quá đáng sợ khiến cô run lên hai lần, sau đó thật sự sợ hắn mà lông mi rũ xuống, hai tay bắt lấy cánh tay hắn của cô rõ ràng có chút giảm lực.
Hắn cho rằng cô sẽ buông tay, có thể khi hắn cho rằng cô sẽ buông ra thì cô lại lần nữa nắm chặt tay hắn, còn chặt hơn so với lần trước.
“Buông ra!” Lục Bán Thành thấy cô không có dấu hiệu muốn buông tay liền nói tiếp: “Đừng bắt tôi phải động thủ!”
Hứa Ôn Noãn bị lửa giận của hắn dọa sợ, không dám nhìn hắn nhưng vẫn nắm chặt tay hắn, còn nói đứt quãng: “Cầu xin anh cứu ông ấy, tôi cầu xin anh hãy cứu ông ấy đi!”
Lục Bán Thành chẳng hỏi người trong miệng cô là ai, liền giơ tay lên mở đầu ngón tay đang nắm chặt cánh tay hắn ra.
Hắn dùng lực mở những đầu ngón tay mềm mại mảnh khảnh của cô ra, khiến cô đau đớn.
Nhưng cô lại làm như không cảm nhận được vậy, lại cố chấp bắt lấy tay hắn.
Cô đã khiến hắn mất hết sự kiên nhẫn, chưa được hai ba giây cô đã bị hắn dùng sức một cái, hất từ cửa phòng của hắn văng va vào cửa thoát hiểm.
Sau lưng cô đụng vào cửa đau đớn, khiến cô nhíu mày nhưng vẫn không phát ra một tiếng rên rỉ nào, lại nói với hắn: “……..Là ba của tôi ba của tôi xảy ra chuyện rồi, chỉ có anh mới có thể cứu ông thôi…..”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020169/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.