Đậu Phộng Nhỏ vẫn không hiểu Cố Dư Sinh nói gì nhưng cô biết ba không để cho mình gặm, mẹ thì có thể gặm, sao Đậu Phộng Nhỏ lại không thể? Quá bất công, còn chưa tới một giây đồng hồ, khuôn mặt tươi cười của Đậu Phộng Nhỏ liền mếu máo, sau đó mũi nhỏ đáng yêu cũng nhíu nhíu lại, bắt đầu “oa” một tiếng, nước mắt liền rơi xuống.
Tần Chỉ Ái tức giận trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh.
“Nín nín đừng khóc, Đậu Phộng Nhỏ ngoan ba cho con gặm, ba cho con gặm được chưa!!!” còn chưa dỗ xong người lớn lại phải dỗ đến người nhỏ, Cố Dư Sinh thấy mình thật sự rất bận bịu: “Tiểu Ái, anh rất thích được em gặm, thật đó, không thì em cắn anh một cái nữa đi.”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền đưa cánh tay đến trước mặt Tần Chỉ Ái, cái còn lại đưa tới bên miệng Đậu Phộng Nhỏ.
Đậu Phộng Nhỏ cuối cùng cũng được toại nguyện, sau đó nín khóc rồi cười.
Tần Chỉ Ái lại không có chút cười cợt nào, đáy mắt lại động tình lập lòe, Cố Dư Sinh thấy vậy liền nói tiếp: “Tiểu Ái, hay là ngày mai em đến công ty cùng anh đi, trong đó có một vị trí mà không thể cho người khác vào làm được!”
Nghe Cố Dư Sinh nói như vậy, ánh mắt cô liền trở thành ‘tạm chấp nhận được’ sau đó liền cắn cánh tay của Cố Dư Sinh một cái.
-
Sáng ngày thứ hai, Lục Bán Thành còn chưa thức dậy, Hứa Ôn Noãn đã rửa mặt ăn mặc chỉnh tề ra khỏi nhà.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020109/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.