“Sao bây giờ lại là khó sinh cơ chứ? Không phải lúc trước đi khám thai nói là mọi việc tiến triển rất tốt, sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Tiểu Ái, Tiểu Ái!”
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!”
Tần Chỉ Ái mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài phòng sinh có rất nhiều giọng nói quen thuộc gọi cô, cô rất muốn tỉnh táo lại, nhưng cô lại thấy một luồng khói đen đè ép lên người cô.
Trong ngơ ngơ ngác ngác, lúc tỉnh lúc mê, cô có thể nghe thấy có tiếng nói của Tiểu Vương rất nhỏ: “Bác sĩ, phiền ngài đưa đồ vật này cho cô ấy…”
Mang vào? Mang đi đâu? Đồ gì?
Tần Chỉ Ái tuy rất tò mò, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bên tai khi cô sắp ngủ say lại có một giọng nói rất thanh nhã mà quen thuộc: “Tiểu Ái!”
Đây là giọng nói của Cố Dư Sinh sao, ngay bên tai cô… lông mày Tần Chỉ Ái hơi giật giật…
“Tiểu Ái, chờ anh trở về, anh sẽ cưới em.”
Đêm đó, ánh đèn óng ánh trên cầu, hắn kéo cô vào lòng, tập trung nhìn cô, trong ánh mắt hắn như đang nhìn hàng ngàn ngôi sao vậy, chăm chú nhìn sự sáng ngời trong mắt cô: “Tiểu Ái, em hãy nghe cho kỹ, anh chỉ nói một lần thôi, anh chỉ có một câu 8 chữ muốn nói với em, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em.”
Đúng vậy, cô đã hẹn với hắn rất cẩn thận rồi, chờ hắn quay về, cưới cô,… hô hấp của Tần Chỉ Ái từ từ trở nên bình thường, nhịp tim cũng đập vững vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020032/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.