🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai chữ “như vậy” bà còn chưa nói xong, Tần Chỉ Ái lại cắt ngang lời bà: “Dư Sinh đã nói với tôi, muốn tôi gửi tin nhắn cho anh ấy…”

Cô vừa dịu dàng nói xong, liền vững vàng nhẹ nhàng bước vào phòng khách, giống như không có chuyện gì, đặt túi đồ ăn vặt trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên, gõ tin nhắn một hồi: “Dư Sinh, hôm nay em dậy trễ đến nhà cũ ăn cơm, ông còn chờ em mà không chịu ăn cơm, em vừa vào nhà, ông liền chạy đến bàn ăn giả vờ như đang ăn cơm đã lâu, hì hì, ông vẫn đáng yêu như vậy…”

“Hôm nay ở Bắc Kinh thời tiết rất tốt, buổi chiều em còn cùng ông đến Hương Sơn đi dạo, ừm, còn đụng phải người không muốn gặp, nhưng ông liền che chở cho em khiến Lương Đậu Khấu choáng váng luôn!”

“Anh thấy bức ảnh em vừa gửi cho anh chưa? Là những thứ cần phải chuẩn bị cho ngày sinh, có thể ngày đó anh đã về rồi, nếu như em có dấu hiệu muốn sinh, anh nhất định phải xách những túi kia đến bệnh viện nha.”

Cô vừa gõ vừa đọc lên, khiến quản gia đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt, liền giơ tay lên che miệng, gọi: “Thiếu phu nhân,…”

“Dư Sinh, gần đây nhất Đậu Phộng Nhỏ ăn rất được, hại em mỗi ngày chỉ cứ ăn rồi ngủ, vừa nãy con bé còn đạp em nữa, nhất định khi anh trở về phải báo thù cho em nha!” Tần Chỉ Ái chẳng để ý đến quản gia, cầm điện thoại di động bấm không ngừng.

“Dư Sinh, em nghĩ cho Đậu Phộng Nhỏ một cái tên rất đáng yêu, gọi là yêu tha thiết, được không? Cố yêu tha thiết… Em có giỏi không?”

“Thiếu phu nhân……….” Quản gia đi đến phía trước đụng vào cánh tay của Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, nhìn quản gia, sau đó cười bình thường, hỏi: “Cơm tối chuẩn bị xong chưa? Tôi đói quá.”

Quản gia giật giật môi, như muốn an ủi cô.

Tần Chỉ Ái không cho bà cơ hội mở miệng liền nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” quản gia không dám nhìn thấy biểu hiện ỉnh tĩnh của Tần Chỉ Ái như vậy, cúi đầu khẽ gật một cái.

Tần Chỉ Ái mỉm cười, đi vào phòng ăn, ngồi trước bàn ăn, cô nhìn thấy một bàn đầy đủ những món ăn phong phú lại cầm điện thoại di động lên chụp một tấm hinh, gửi cho Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, ăn tối…”

Sau khi tin nhắn gửi thành công, cô liền cầm đũa, chăm chú ăn cơm.

Đêm nay cô ăn rất khá, hình như còn ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.

Cô để đũa xuống, như thường lệ gọi quản gia cùng cô đi tản bộ.

Lúc Tần Chỉ Ái đi đến những rặng hoa oải hương đang nở liền chụp hình gửi cho Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, hoa oải hương này là do em chăm sóc, nở đẹp chưa nè? Mau khen em đi!”

Quản gia lại khóc. 

Tần Chỉ Ái đúng lúc nhìn thấy, lại nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn quản gia một chút, đột nhiên lên tiếng nói: “Quản gia bà đừng lo, Dư Sinh sẽ không có chuyện gì!”

Quản gia càng khóc dữ hơn.

Tần Chỉ Ái đưa tay giúp quản gia lau nước mắt: “Thật đó, tôi không lừa bà đâu, tối qua Dư Sinh còn nói cho tôi biết tuần sau anh ấy sẽ về, sẽ ở bên tôi, bà đừng đoán mò, anh ấy chắc chắn là không có chuyện gì đâu.”

Nói xong, giọng của cô liền nhỏ xuống, giống như là tâm tâm niệm niệm nói thêm vài câu: “Đúng, chắc chắn là anh ấy không có chuyện gì bất trắc, không có chuyện gì, không có chuyện gì…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.