Trong điện thoại, Cố Dư Sinh cũng có thể nghe thấy tiếng mở giấy loạt soạt của đầu dây bên kia nên hắn không làm phiền cô, đến khi nghe thấy tiếng cô gọi hắn, hắn mới ừ nhẹ một tiếng.
Tần Chỉ Ái lại quay đầu nhìn chằm chằm vào những lá thư mà mình đã viết, mới hỏi lên những thắc mắc trong lòng mình: “Dư Sinh, anh.. làS Quânsao?”
“Ừ……” Cố Dư Sinh thở khói, tiếng vù vù lại lọt vào điện thoại khiến hắn sợ cô không nghe rõ, lại khẳng định lại lần nữa: “Đúng vậy.”
Tần Chỉ Ái chưa hề hiếu kỳS Quânlà ai, chỉ là cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ ràng Cố Dư Sinh lại chính là người bạn qua thư ròng rã tám năm trời của cô.
Thư là hắn chủ động viết cho cô, lần đầu cô vẫn luôn không trả lời, nhưng hắn vẫn chăm chỉ viết, vì vậy, lúc đó cô vẫn luôn cho là cô vàS Quâncó duyên phận, có phải là do hắn dụng tâm mà làm không?
Tần Chỉ Ái lại hỏi tiếp: “Lúc đó, lúc anh viết thư, đã biết người đó là em rồi?”
Lần này Cố Dư Sinh trả lời rất kiệm lời: “Nếu như không phải là em, anh chắc chắn sẽ không viết những lá thư này.”
Vì đối phương là cô, nên hắn mới viết thư cho cô…….. thì ra có lúc những việc cô cho là duyên kỳ ngộ, thực ra lại là do người kia dụng tâm làm, đều có sắp xếp trước cả.
Món quà này quá bất ngờ khiến Tần Chỉ Ái không thể không trầm mặc một lúc lâu, chậm chạp không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020021/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.