Cố Dư Sinh nói rất ngắn gọn, ngữ khí thanh đạm, nhưng vẫn có chút trầm trọng.
Tần Chỉ Ái vẫn cho là Cố Dư Sinh đang miêu tả những chuyện diễn ra trên tv, tiểu thuyết, hoặc là trong báoTânVăn, cô cứ ngỡ những chuyện này ở cách mình rất xa, nhưng không ngờ, nó lại ở gần, rất gần…
Bệnh viện nằm ở nội thành, sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Dư Sinh vẫn không đưa Tần Chỉ Ái về nhà mà liền nắm tay cô đi dọc theo đô thị huy hoàng lấp lánh ánh đèn, đi lên một cây cầu cho người đi bộ, lúc đến chỗ cao nhất trên cầu thì dừng lại.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, bên dưới là dòng xe chạy như nước chảy, xa xa là những toàn nhà cao tầng, rất đồ sộ, rất đẹp.
Cố Dư Sinh đột nhiên chỉ vào một sân khấu đối diện họ: “Năm năm trước anh có phá một quả bom ở khu vực đó, ngày đó có rất nhiều học sinh ở rất nhiều trường đến xem kịch, không ai biết đằng sau những vở kịch đầy hài hước kia, họ lại đang đứng trước mặt tử thần, trải qua một bước ngoặt sinh tử...”
Từ khi ở bên cạnh Cố Dư Sinh, hắn vẫn chưa từng kể cho cô nghe chuyện lúc ở quân đội, hắn chỉ kể những chuyện lý thú là nhiều, những chuyện quá khốc liệt hoặc mạo hiểm, cô chưa từng được nghe.
Cô không ngốc, biết hắn nói những điều này là đang dẫn dắt đến vấn đề chính.
Hắn lại không nói, cô cũng không mở miệng, hai người chỉ đứng yên tĩnh như vậy, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019987/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.