Cố lão gia vốn không mở miệng nhưng nghe được những câu nói kia bỗng nhiên cầm gậy nặng nề gõ lên tường mấy lần: “Lão Lương, chỗ này người của Cố gia chúng tôi không có cách nào ở lại, nếu cứ như vầy, sợ là cốt nhục của Cố gia lát nữa cũng sẽ không còn.”
Nói xong, Cố lão gia quét mắt nhìn những người trong Cố gia một vòng: “Các người còn đứng ở đây làm gì? Đi thôi!”
.......
Cố lão gia đã ra lệnh, còn ai dám ở lại?
Một nhóm người đồng loạt đi theo phía sau Cố lão gia vào thang máy.
.......
Lúc ra khỏi thang máy, Cố lão gia liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái đang ở trong lòng Cố Dư Sinh.
Mù tạc đã giảm bớt tác dụng, Tần Chỉ Ái chỉ đỏ mắt, nhưng ánh mắt to tròn lúc nào cũng có một giọt nước mắt chực chờ chảy xuống khiến người ta nhìn thấy liền tin cô thật sự bị giật mình, mà như vậy lại pha chút điềm đạm đáng yêu.
Cố lão gia giật giật môi, muốn an ủi Tần Chỉ Ái một câu, nhưng ông không cách nào có thể nói ra được, cuối cùng lại nhìn qua một bên.
Cửa thang máy mở ra, tầm mắt của Cố lão gia lại quét về phía Tần Chỉ Ái, đúng lúc Tần Chỉ Ái cũng nhìn ông, tầm mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Cố lão gia ngẩng ra, lại không nghĩ nhiều liền nói với Tần Chỉ Ái: “Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, lúc nãy không phải tôi muốn bảo vệ cô mà là bảo vệ mặt mũi của Cố gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019961/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.